1710: Bọn Mày Đều Đáng Ⓒ·♓·ế·t!
← Ch.1533 | Ch.1535 → |
Đúng lúc này, bóng Dương Thanh chợt xuất hiện trước mặt Hạ Hà, anh tóm chặt cây gậy lại.
"Hạ Hà, tôi biết hiện giờ cô đang rất căm phẫn, đồng thời cũng rất đau lòng, chỉ muốn ⓖⓘ_ế_𝖙 tên khốn này để 🅱á·𝖔 🌴𝖍·ù cho mẹ cô, tôi có thể cam đoan với cô, dù cô 🌀·❗ế·т tên súc sinh này cũng sẽ không có ai làm gì cô cả".
Dương Thanh dừng lại, nhìn Hạ Hà bằng ánh mắt phức tạp, anh nói tiếp: "Nhưng cô là một cô gái hiền lành, một người thiện lương đến độ ℊ𝒾ế●† một con kiến còn cảm thấy quá tàn nhẫn, cô có chắc, cô muốn 🌀ⓘ-ế-🌴 tên khốn này không?"
"Nếu cô thực sự muốn tên này phải ↪️.♓.ế.🌴, tôi sẽ g·ℹ️ế·✞ thay cô!"
Nghe Dương Thanh nói thế, Hạ Hà lập tức ngây người, mặt đầy thống khổ, cô ta bỗng khóc nấc lên: "Anh thì là gì của tôi chứ? Dựa vào đâu mà ɢıế●𝖙 người thay tôi?"
Dương Thanh bỗng không biết phải nói gì, nhưng anh cũng hiểu được tâm trạng Hạ Hà lúc này, dẫu sao, người bị ⓖ𝐢-ế-t cũng là thân nhân duy nhất trong cuộc đời này của cô ta.
Hơn nữa, cái ⓒ♓_ế_𝖙 của dì ấy còn là do bị Dương Thanh làm liên lụy.
Lúc này, tên 💲á*✞ 𝐭*𝐡*ủ kia cũng đã cuống lên, sợ hãi nói: "Cậu đây nói rất đúng, tôi chính là một tên khốn, cô là một ngôi sao lớn, có cả tương lai tốt đẹp trước mắt, lại còn là một cô gái xinh đẹp lương thiện đến một con kiến cũng không nỡ gℹ️_ế_t, sao lại nỡ lòng 🌀●ℹ️ế●† tôi được?"
"Hạ Hà, cô đừng 🌀_❗ế_𝐭 tôi, tôi thực sự biết tội rồi, cầu xin cô tha cho tôi, từ nay về sau tôi không dám làm thế nữa".
Hạ Hà cả giận quát: "Về sau? Trên thế giới này, thân nhân duy nhất của tao đã bị mày ɢ-𝒾-ế-✞ rồi, mày còn dám nói "về sau" với tao à?"
"Khốn kiếp! Vì sao mày lại g.ⓘế.t mẹ tao? Vì sao? Bà ấy là một người phụ nữ lương thiện như vậy, vì sao mày lại nỡ ℊℹ️ế_𝖙 bà ấy?"
Bấy giờ, tâm trạng Hạ Hà đã cực kì kích động, gần như phát điên.
Lòng Dương Thanh vô cùng lo lắng, không dám ngăn cản Hạ Hà nữa, anh sợ nếu mình ngăn cô ta lại sẽ càng khiến cô ta thêm kích động, nên đành mặc cho Hạ Hà thỏa sức phát tiết.
Anh sẽ không để Hạ Hà tự tay g❗ế-† gã ⓢ.á.✞ ✞h.ủ, bằng không, chuyện này sẽ trở thành ác mộng cả đời cô ta.
Yoshida cho người bắt cóc Hạ Hà chính là để uy 𝒽·ı·ế·p anh, cũng chính vì thế, mẹ của Hạ Hà mới không may mất mạng.
Anh đã có lỗi với Hạ Hà, không thể để xảy ra chuyện gì khiến Hạ Hà khốn khổ cả đời được.
"Thịch thịch thịch!"
Hạ Hà vung cây gậy bóng chày, nện mấy phát lên người gã 𝖘á_✞ ⓣ𝒽_ủ, vừa đánh vừa giận dữ hét: "Tên khốn này, vì sao lại 𝖌*1ế*𝐭 mẹ tao?"
La Thế Hoành bị trói co ro bên cạnh đã sợ đến tè ra quần.
"Xin cô đừng đánh, đánh nữa là tôi ↪️●♓●ế●t thật đấy! Tất cả là do La Thế Hoành, ông ta sai tôi đi bắt cóc cô, dù tại tôi lỡ tay ℊⓘế.𝐭 mẹ cô nhưng hung thủ thực sự là La Thế Hoành mà!"
Gã 𝖘á.𝐭 𝖙.h.ủ trung niên kêu lên.
Nói xong, cô ta vung gậy bóng chày, đáy mắt đã lóe lên một ý niệm 𝖌𝐢ế_ⓣ người mãnh liệt.
.
← Ch. 1533 | Ch. 1535 → |