1476: Phép Hô Hấp Tầng Thứ Sáu
← Ch.1389 | Ch.1391 → |
Anh em Tống Tả và Tống Hữu ở bên cạnh thấy Lưu lão quái và Diệp Lâm cùng tấn công Dương Thanh thì rất lo lắng, nhưng lại bất lực.
"Cậu Thanh!"
Hai người đồng loạt hô to một tiếng, tựa như tiếng hô này mới có thể trút ra được nỗi khó chịu trong lòng bọn họ.
Cao thủ của các gia tộc giàu có đứng xem ở cách đó không xa cũng tỏ vẻ căng thẳng, đặc biệt là mấy thế lực Hoàng tộc có quan hệ mật thiết với Dương Thanh.
"Oành!"
"Oành!"
Hai tiếng va chạm nặng nề liên tục vang lên, đòn thứ nhất là Dương Thanh đấu với Lưu lão quái, còn đòn thứ hai là tiếng công kích của Diệp Lâm đánh lên người Dương Thanh.
"Ầm ầm ầm!"
Dưới đòn đánh này, một khí thế võ đạo cực kỳ đáng sợ lan tràn ra bốn phương tám hướng, khiến vô số đá vụn bay lên, núi đá dưới chân mấy người Dương Thanh cũng lập tức nứt toác.
Dương Thanh cảm thấy cả cánh tay như sắp đứt lìa, lúc so đấu với Lưu lão quái, một kình khí võ đạo đáng sợ lan tràn ra cả cánh tay theo nắm đấm của anh.
Tuy anh có thể mượn Đại Đạo Thiên Diễn Kinh bộc phát ra sức mạnh S Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, nhưng suy cho cùng anh cũng chỉ là cao thủ mới bước vào Siêu Phàm Tam Cảnh thôi.
Cường độ thân thể của anh thua xa Lưu lão quái và Diệp Lâm.
Nhưng điều khiến Dương Thanh khó chịu nhất cũng không phải là đấu với Lưu lão quái, mà là một đòn kia của Diệp Lâm, đánh rơi một miếng thịt trên bả vai anh.
Vào thời khắc mấu chốt khi nãy, nếu không phải anh hơi tránh né, một đòn đó của Diệp Lâm đã đánh trúng đầu của anh rồi, e rằng đầu của anh cũng sẽ bị Diệp Lâm đánh nát.
Cảm giác đau đớn nóng rát truyền đến từ trên bả vai của Dương Thanh.
Nhưng đây đã là cách ứng phó tốt nhất rồi, đối mặt với đòn tấn công cùng lúc của Lưu lão quái và Diệp Lâm, anh hoàn toàn không có cách tránh né, chỉ có thể nghênh chiến thôi.
Lưu lão quái là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, Dương Thanh hoàn toàn không thể chịu được một đòn trí mạng của lão ta, cho nên chỉ có thể so đấu với Lưu lão quái, sau đó đỡ đòn của Diệp Lâm.
Chiến thuật như thế chỉ khiến Dương Thanh bị thương một chút, chứ không thể lấy mạng anh.
"Cút!"
Dương Thanh giận dữ gào lên một tiếng, đạp lên người Diệp Lâm, người Diệp Lâm lập tức bay ngược ra ngoài như diều đứt dây.
Sắc mặt của Lưu lão quái lạnh lẽo, lại đánh xuống một đòn trí mạng, lão ta không ngờ cổ trùng của mình đã hấp thu tinh huyết của Diệp Hoàng, thực lực cũng đã tăng cao, nhưng vẫn không thể giết chết Dương Thanh bằng một đòn.
Dương Thanh đã chuẩn bị trước, vào khoảnh khắc vừa đá bay Diệp Lâm, một chân khác đã giẫm xuống đất, cả người lùi nhanh về sau như tia chớp.
"Vù!"
Đòn trí mạng của Lưu lão quái gần như lướt qua da đầu của Dương Thanh.
Dương Thanh sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong chớp mắt, biểu hiện của Dương Thanh vượt ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả hai anh em họ Tống cũng sợ ngây người.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng Dương Thanh sẽ bị giết chết, thật sự không ngờ rằng Dương Thanh lại tạo ra kỳ tích.
Đúng, chính là kỳ tích!
Dù là hai người bọn họ cũng chưa từng gặp người trẻ tuổi đáng sợ như thế, với thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh lại có thể xử lý đòn tấn công của hai cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh và Lục Cảnh.
E rằng những gia tộc Cổ Võ ẩn thế kia cũng không đào tạo được thiên tài võ đạo như thế nhỉ?
"Hay!"
Long Tấn đang theo dõi trận chiến ở cách đó không xa bỗng hét to một tiếng.
Khi nãy lão ta cho rằng Dương Thanh chết chắc, nhưng Dương Thanh chẳng những không bị Lưu lão quái giết chết mà còn đánh bay Diệp Lâm, đồng thời né tránh được đòn đánh trí mạng của Lưu lão quái.
Đây thật sự chính là một buổi tiệc thị giác, chỉ có những cao thủ trên Thần Cảnh đỉnh phong mới có thể nhìn thấy, còn những cao thủ dưới Thần Cảnh đỉnh phong hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ thấy Diệp Lâm và Lưu lão quái cùng nhằm về phía Dương Thanh, sau đó thì thấy Diệp Lâm bay ra ngoài, rồi Dương Thanh lại lùi xa mười mấy mét.
"Đây chính là sự đáng sợ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh sao?"
Chủ của một vài thế lực hàng đầu lẩm bẩm nói nhỏ, ánh mắt vô cùng nóng bỏng, chứa đựng sự chờ mong với Siêu Phàm Cảnh.
"Dương Thanh, mày đúng là mạng lớn, tao cũng phải thừa nhận thực lực của mày rất mạnh, thiên phú võ đạo cũng là hàng đầu, kể cả thiên tài của gia tộc Cổ Võ cũng không bằng mày, nhưng thế thì sao? Gặp tao, hôm nay mày chỉ có một con đường chết thôi".
Lưu lão quái nhìn về phía Dương Thanh, chiến ý trong mắt càng nồng đậm hơn.
Nếu Dương Thanh không đỡ nổi một đòn, lão ta còn cảm thấy vô vị ấy chứ.
Bây giờ thực lực mạnh mẽ Dương Thanh thể hiện ra càng khiến lão ta càng hứng thú hơn.
Chỉ như thế mới có thể kiểm nghiệm xem bây giờ mình mạnh đến mức nào.
Ngay cả đồng tử của Lưu lão quái cũng trở thành màu đỏ như máu, tròng trắng mắt cũng như bị máu nhuộm, trông cả người cực kỳ tà ác.
Khí thế võ đạo trên người lão ta cũng tăng lên đến mức tối đa, cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh chân chính.
Lúc này, Lưu lão quái thật sự vô cùng hưng phấn, trong mắt lão ta, giết chết Dương Thanh cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, một khi lấy được tinh huyết của Dương Thanh, cảnh giới võ đạo của lão ta sẽ trở nên mạnh hơn nữa.
Còn Diệp Lâm, sau khi gặp phải một đòn trí mạng của Dương Thanh thì đã bị thương nặng, lão ta vốn dĩ là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng bây giờ e rằng chỉ có thể bộc phát ra sức mạnh của Siêu Phàm Tam Cảnh thôi.
Thực lực như vậy, e rằng không thể tiếp tục chiến đấu với Dương Thanh nữa.
"Dương Thanh!"
Trong mắt Diệp Lâm lộ vẻ không cam lòng, còn có sát khí nồng đậm.
Dù lão ta muốn giết Dương Thanh, nhưng cũng không phải người kích động, lão ta biết cách tốt nhất bây giờ chính là giao Dương Thanh cho Lưu lão quái đối phó, còn lão ta thì phải hồi phục bằng tốc độ nhanh nhất.
Ai biết được có còn cao thủ ẩn thế mạnh hơn đang âm thầm theo dõi cuộc chiến không, đợi sau khi Lưu lão quái giết chết Dương Thanh, lão ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, hôm nay phải nghĩ cách dẫn Đế Thôn xuất thế, sau đó sắp xếp bù nhìn đi kế thừa Đế Thôn.
Đến lúc đó, Hoàng tộc họ Diệp sẽ thật sự có tư cách phân cao thấp với Hoàng tộc cổ xưa.
"Dương Thanh, mày chuẩn bị xong chưa? Lần này tao sẽ không nương tay nữa đâu, nếu mày chỉ có chút thực lực này, thì lần này mày sẽ chết chắc!"
Lưu lão quái kiêu ngạo nói, trên người xuất hiện sát khí đáng sợ.
Dương Thanh hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt vô cùng kiên định, không hề có ý lùi bước, vì anh hiểu bây giờ dù lùi bước cũng không còn chút ý nghĩa gì cả.
Kẻ thù gặp nhau, ai gan dạ thì thắng!
Dù cảnh giới võ đạo của anh không bằng Lưu lão quái thì thế nào?
Trên con đường này, anh đã đứng trước cửa sinh tử rất nhiều lần rồi, nhiều lần như vậy đều chưa chết, lần này có thể thế nào?
Dương Thanh điên cuồng vận hành phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh!
Muốn vận hành mỗi một tầng phép hô hấp đều cực kỳ khó khăn, giống như trước đó khi Dương Thanh còn là Siêu Phàm Nhị Cảnh, anh hoàn toàn không thể vận hành được phép hô hấp tầng thứ sáu.
Bây giờ Dương Thanh vừa mới đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh, cũng chỉ miễn cưỡng có thể tu luyện phép hô hấp tầng thứ sáu thôi, mỗi một lần hô hấp đều như muốn xé rách thân thể anh.
Cảm giác đau đớn đến cực hạn này, dù là Dương Thanh cũng khó có thể chịu đựng được.
Trên làn da của anh xuất hiện những vết nứt nhỏ, có máu tươi dần rướm ra từ trong vết nứt.
Có thể tưởng tượng được lúc này cơ thể của Dương Thanh phải chịu đựng đau đớn đến mức nào.
Nhưng anh vẫn không nói một lời, dốc hết sức vận hành phép hô hấp tầng thứ sáu, dù vô cùng đau đớn nhưng anh vẫn không từ bỏ, vì trận chiến lúc này liên quan đến sống chết của anh.
"Phá!"
Dương Thanh ngẩng mặt lên trời hét to, đột nhiên, một khí thế võ đạo dời núi lấp biển nổ ra từ trên người anh.
Sau khi vận hành phép hô hấp tầng thứ sáu, gân mạch vốn dĩ ngăn lại năng lượng của anh như lập tức được đả thông.
Cảm nhận được khí thế võ đạo cao vút trên người Dương Thanh, Lưu lão quái hơi nhíu mày, trong đôi mắt đỏ như máu đầy vẻ khó tin: "Sao có thể có chuyện đó được?"
.
← Ch. 1389 | Ch. 1391 → |