← Ch.04 | Ch.06 → |
"Cái lão già lạnh lùng vô tình khốn kiếp kia, muốn tư lợi thì đi mà tự lấy chồng, lại dám uy hiếp ta!"
Mấy ngày qua, ngoại trừ chăm sóc người mẹ vì sợ quá mà hoá bệnh ra, Y Đằng Ưu Nhi suốt ngày chỉ có uống trà, vẽ tranh, ưu nhàn hết mức. Đối với hôn lễ liên quan đến hạnh phúc cả đời của mình, cô chẳng những không quan tâm mà thậm chí nếu tránh được thì tránh triệt để. Dù sao cuộc hôn nhân này là do cha cô bắt ép, cô chỉ phụ trách xuất hiện ở lễ đường là xong, mấy việc vặt vãnh này tất nhiên ông ta phải đi mà quản.
Nhưng, nghĩ đến việc sẽ mất đi sự nghiệp vừa mới bắt đầu và những ngày tự do tự tại, vô ưu vô lo trong suốt hơn hai mươi năm qua, cô không nhịn được mắng ra tiếng.
"Đồ đại sắc lang không biết xấu hổ, phụ nữ trong thiên hạ nhiều như vậy, anh lấy ai mà chẳng được, sao lại dính đến tôi cơ chứ?"
Y Đằng Ưu Nhi tức giận mắng, cùng với động tác tay vô ý thức của cô, số lượng cánh hoa dưới chân tích lũy ngày càng nhiều. Bình thường, Y Đằng Ưu Nhi tuyệt đối là một người yêu hoa quý hoa, nhưng lúc tâm tình không tốt, cô liền biến hóa nhanh chóng thành kẻ có bàn tay bứt hoa không thương tiếc, bàn tay bé nhỏ có thể so sánh được với kéo cắt giấy, dù có là bông hoa đẹp nổi tiếng đến thế nào đi chăng nữa chỉ cần qua "tay kéo" của cô cũng sẽ hoá thành từng mảnh nhỏ. Nhìn cánh hoa rơi đầy dưới đất cũng biết lúc này tâm tình cô hiển nhiên không tốt đến cực độ.
"Là ai mượn gan trời, dám chọc Ưu Nhi của anh tức giận thế?"
Tiếng nói trêu tức mang theo ý cười vang lên, Y Đằng Ưu Nhi đột nhiên quay đầu, nhất thời thu vào tầm mắt thân ảnh quen thuộc.
Là Y Đằng Long vừa từ Đức trở về.
"Long."
Tiếng gọi mềm mại thanh thúy tràn ngập niềm vui cất lên, Y Đằng Long vội vàng bỏ hết đống quà trên tay xuống, giang cánh tay ôm lấy thân mình cô đang chạy vội đến.
"Anh cuối cùng cũng đã về, người ta nhớ anh chết đi được á!"
"Thật sao? Đây có phải là lần đầu tiên anh đi công tác đâu, trước kia em cũng chưa từng nhớ anh đến thế, sao lần này lại đặc biệt vậy?"
Y Đằng Long thoải mái mà ôm thân mình nhẹ tênh của cô ngồi lên chiếc ghế mây màu trắng."Không phải là em lại gây ra phiền toái gì nên muốn kẻ chết thay anh đây đến thu dọn chiến trường cho em đấy chứ?"
"Em đâu có......" Cô trực giác muốn phản bác, nhưng trong đầu lại hiện lên suy nghĩ, nghĩ rằng lần này quả thật phải đi cầu viện anh trai, đành phải sửa lời nói:"Anh là anh trai em nha, em gái có việc, anh trai tự nhiên phải giúp đỡ. Anh lại thương yêu em như vậy, là núi cao cho em dựa vào nha, em gặp phiền toái không tìm anh thì tìm ai?"
"Biết ngay mà." Anh nghe vậy nhíu mày, điểm vào chóp mũi cô, đành vô phương đầu hàng."Nói đi, Y Đằng tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện lớn gì cần anh trai em vượt lửa băng sông đây."
"Oa, Long tốt nhất." Cánh tay nõn nà của cô ôm lấy anh trai, vui vẻ nịnh nọt.
Gieo gió gặt bão, không sai đi đâu được! Aizzz, ai bảo mình sủng con bé lên tận trời, bây giờ đành phải tự làm tự chịu. Y Đằng Long nói thầm trong lòng, nhưng thấy cô mây đen bay hết toàn bộ, khắp nơi đều là bộ dáng vui mừng, lại không nhịn được mà cũng vui vẻ theo.
"Long, anh nói với cha giúp em, người ta không muốn gả cho cái tên Nhâm Thiếu Hoài siêu cấp đại sắc lang kiêm dã man vô địch vũ trụ kia đâu."
Y Đằng Long nghe vậy sửng sốt, "Nhâm Thiếu Hoài là tên siêu cấp đại sắc lang kiêm dã man vô địch vũ trụ? Lời đồn vớ vẩn như vậy là ai nói với em?" Trên cơ bản, Ưu Nhi không có thiên phú là mấy bà cô ngồi lê đôi mách, cho nên nói vậy thì tám phần là có người âm mưu chạy tới bịa đặt sinh sự rồi.
"Đây là tự em trực tiếp trải qua cần gì phải nghe......" Y Đằng Ưu Nhi phút chốc che lại cái miệng nhỏ nhắn. Tuy rằng đúng lúc phát hiện mình lỡ lời nhưng cũng không còn kịp nữa.
"Tự mình trải nghiệm?" Y Đằng Long cả người cứng đờ, chậm rãi ngồi thẳng lưng, đôi mắt chim ưng lợi hại nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn ảo não của cô, "Anh bảo Ưu Nhi à, có phải là em có chuyện gì đó đã quên chưa nói với anh không thế?"
"Em......" Mười ngón tay trắng nõn đan vào nhau trộm nhìn mặt đen như Bao Công của anh trai, ngoài việc chỉ biết tức chính mình lắm mồm ra, cô làm sao còn dám do dự? "Cái này...... thật ra, trước bữa tiệc ở vườn hoa hồng, em đã từng gặp qua anh ta ở nhà kính. Lúc đó chưa quen biết nhưng anh ta vừa thấy mặt đã liền...... sàm sỡ người ta, sau đó ở trong vườn hoa hồng, anh ta lại nổi lên sắc tính...... sờ soạng lung tung, còn hung dữ bá đạo cảnh cáo em...... Không cho em khiêu vũ với bất cứ người đàn ông nào khác."
Y Đằng Ưu Nhi ấp a ấp úng mơ mơ hồ hồ kể lại hai lần gặp gỡ với Nhâm Thiếu Hoài. Có điều, từ ánh mắt không dám nhìn thẳng và hai má đỏ bừng của cô, Y Đằng Long cũng có thể đoán được đại khái. Anh hổn hển muốn tìm Nhâm Thiếu Hoài tính sổ, nhưng anh cũng hiểu Thiếu Hoài mà anh biết có lẽ còn chưa kịp ăn gọn Y Đằng Ưu Nhi, nhưng đại khái cùng lắm cũng chỉ còn một ngụm cuối cùng. Mà cái làm người ta dễ nổi cơn tức giận nhất chính là vẻ mặt vô tội của đứa em gái ngốc nghếch suýt nữa khiến anh"Thi cốt vô tồn". (Vi: thi: xác, cốt: xương, tồn: còn)
Chỉ là, cái người năng lực trác tuyệt cuồng công việc trong ấn tượng của anh kia, tại sao vừa đến trước mặt Ưu Nhi lại biến hóa nhanh chóng, trở thành sắc lang nham hiểm xảo quyệt?
Tuy rằng theo miêu tả của Ưu Nhi, anh có thể nhận thấy được Nhâm Thiếu Hoài đối với cô dường như chỉ có dục vọng. Nhưng dục vọng này lại mãnh liệt đến mức không tiếc lấy cô về nhà thì đó chẳng phải là biểu thị cho việc ngoài phát tiết dục vọng, có con nối dõi, Ưu Nhi đối với Nhâm Thiếu Hoài còn một ý nghĩa đặc biệt nào đó ư?
Nếu đúng như vậy, anh không phải là nên thừa cơ đem đứa em gái ngốc nghếch suốt ngày thử nghiệm cường độ trái tim người ta, giống như "khoai lang bỏng tay" ném cho cậu ta sao?
"Anh, nếu ngay cả anh cũng không giúp em thì em cũng chỉ còn cách đào hôn thôi."
"Đừng nghĩ vớ vẩn, Ưu Nhi." Y Đằng Long trợn mắt, nói cứ như một đứa trẻ con ngoan ngoãn:"Tập đoàn Lôi Phong và tập đoàn tài chính Y Đằng đều là những tập đoàn nổi tiếng, hôn lễ này rất được mọi người chú ý. Nếu em dám cả gan làm một cô dâu bỏ trốn, những lời gièm pha sẽ gây ra tổn hại nghiêm trọng cho cả hai nhà, đừng nói cha không thể tha thứ cho em mà Nhâm Thiếu Hoài cũng không sẽ bỏ qua cho em. Đến lúc đó hai nhà chung sức hợp tác trải ra thiên la địa võng, em có thể trốn bao lâu, có khả năng chạy trốn tới nơi nào?"
"Một mình em đương nhiên trốn không thoát, nhưng em còn có anh! Anh, anh sẽ giúp em mà, đúng không?"
"Anh?" Y Đằng Long thiếu chút nữa té xỉu, không ngờ cô đúng là có chủ ý này. Nếu anh thật sự làm như vậy, cho dù cha không làm thịt anh thì Nhâm Thiếu Hoài cũng sẽ không buông tha cho anh! Có điều, Y Đằng Long đương nhiên sẽ không thành thực như vậy mà nói cho Y Đằng Ưu Nhi biết, nếu không dưới ánh mắt đẫm lệ của cô, anh chỉ còn đường chết.
Đang lúc Y Đằng Long đau đầu buồn rầu hết sức, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một trận bất mãn.
Đáng chết! Cầu hôn vốn chính là chuyện của chú rể, người muốn lấy vợ là Nhâm Thiếu Hoài, anh rể như anh việc gì cũng phải sốt ruột theo? Đúng, phải trả lại cái đống phiền toái này cho cậu ta, cho cậu ta biết cưới vợ đâu có dễ dàng như vậy.
"Ưu Nhi, nếu em thật sự chán ghét Thiếu Hoài, không muốn gả cho cậu ta, anh đương nhiên không muốn em phải chịu ủy khuất. Nhưng......" Y Đằng Long ngập ngừng, nâng khuôn mặt lo lắng của cô lên, "Đào hôn là hạ sách bất đắc dĩ nhất, chỉ có thể trốn tránh nhất thời, Ưu Nhi của anh là người thông minh, đương nhiên sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy, đúng không?"
"E, cũng biết là không tốt, nhưng em đã kháng nghị với cha rồi, ông ta căn bản không thèm để ý tới em."
"Em đã đi tìm Nhâm Thiếu Hoài chưa?"
"Tìm anh ta?" Y Đằng Ưu Nhi vẻ mặt kinh ngạc.
"Đúng vậy, tìm Nhâm Thiếu Hoài. Mục đích của cuộc hôn nhân này là củng cố quan hệ song phương, cho nên em chỉ cần có thể thuyết phục Nhâm Thiếu Hoài chủ động huỷ bỏ hôn ước...... Khả năng này có vẻ khó, bởi vì tin tức về hôn lễ cũng đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, hai bên đều là những tập đoàn gia tộc có tiếng, sao có thể nói huỷ bỏ là huỷ bỏ được? Nhưng em vẫn có thể thuyết phục cậu ta chọn một cô dâu khác, dù sao chỉ cần cô dâu vẫn là con gái nhà Y Đằng thì cha cũng sẽ không có ý kiến gì đâu."
"Đúng vậy, sao em không nghĩ ra là có thể trực tiếp tìm Nhâm Thiếu Hoài nhỉ? Chỉ cần anh ta đồng ý......" Khuôn mặt khéo léo của Y Đằng Ưu Nhi bỗng dấy lên ánh sáng hy vọng.
"Hơn nữa, căn cứ theo những gì anh biết, Nhâm Thiếu Hoài có mang chút tư tưởng đại người đàn ông, cậu ta thích những người phụ nữ có thiên hướng tính cách dịu dàng mềm mại đáng yêu, dáng người đầy đặn nóng bỏng."
Tròng mắt Y Đằng Long tà khí đảo quanh ba vòng của cô, không nhịn được lắc đầu thở dài.
"Căn bản em với họ là hai loại bất đồng rõ rệt. Cậu ta mới gặp mặt lần đầu đã chọn em, anh nghĩ hẳn là nhất thời hồ đồ, dù sao hai người mới gặp qua có hai lần, thời gian nói chuyện với nhau cũng có hạn, cho nên mới chưa hiểu rõ. Một khi đã như vậy, việc bây giờ em phải làm chính là 'tự mình' đến trước mặt cậu ta, để cho cậu ta mở to mắt nhìn em thật kĩ, nếu vậy thì muốn thuyết phục cậu ta hẳn không phải là việc khó."
Y Đằng Ưu Nhi vốn đã cho rằng hai người chị em cùng cha khác mẹ phù hợp với sở thích của đàn ông hơn mình. Bởi vậy, khi bị anh trai hạ thấp, cô cũng chỉ lườm anh một cái, không so đo với anh mà tâm tình lại lập tức vui vẻ trở lại.
"Được, cứ quyết định như vậy đi. Bây giờ em phải đi nói chuyện rõ ràng với anh ta." Cô tinh thần thanh thản ngữ khí sảng khoái giơ nắm tay nhỏ, quyết định tự mình đi tìm Nhâm Thiếu Hoài, thuyết phục anh ta thay đổi cô dâu.
"Thiếu Hoài a Thiếu Hoài, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu đến cuối cùng cậu vẫn không thuyết phục được Ưu Nhi thì không lấy được vợ là đáng đời cậu, chẳng trách được thanh mai trúc mã tôi đây không có đạo nghĩa." Y Đằng Long lẩm bẩm.
Các trợ lí thay phiên nhau báo cáo kết quả thảo luận giữa các thành viên trong từng tổ cho tổng tài Nhâm Thiếu Hoài.
Nhâm Thiếu Hoài nghe, thẩm duyệt tư liệu trong tay, trầm tư một lúc liền lập tức dứt khoát đưa ra nhận xét và lệnh cho phương hướng làm việc.
Một tập lại một tập tư liệu và văn kiện như nước sông trình lên trước mặt anh. Một tập lại một tập sách lược quan trọng liên quan đến sự sinh tồn và phát triển của tập đoàn được xử lí một cách thoả đáng với những quyết định quả quyết và nhanh nhạy của Nhâm Thiếu.
Dương Kính Nguyệt rất nhanh ghi lại chỉ thị của Nhâm Thiếu Hoài, nhưng khi anh thẩm duyệt tư liệu, ngưng thần suy tư, cô bí thư tổng tài có hiệu suất làm việc cực cao này vẫn sẽ kìm không được khát vọng từ đáy lòng, vụng trộm dùng ánh mắt ái mộ nhìn vị thủ trưởng anh tuấn trác tuyệt của mình.
Một người đàn ông thành thục tự tin, khí độ ngang tàng như vậy, bảo cô làm sao có thể không sinh lòng ái mộ?
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Dương Kính Nguyệt bị giật mình hoàn hồn vội vàng đứng dậy mở cửa.
"Tổng tài, Y Đằng tiểu thư tới chơi."
Mọi người ngẩng đầu liền thấy trước mắt sáng ngời. Y Đằng Ưu Nhi mặc bộ âu phục màu vàng nhạt sắc thái tươi mới, bộ quần áo được cắt may chuẩn xác xuất sắc tôn lên dáng người linh lung mềm mại của cô. Nhìn cô chầm chậm bước đến, dáng vẻ tao nhã mà nhẹ nhàng, dung mạo tuyệt mỹ dùng văn chương cũng khó có thể hình dung.
"Ưu Nhi?" Vừa thấy người tới đúng là vị hôn thê mấy ngày liền vẫn chưa liên lạc, Nhâm Thiếu Hoài đứng dậy ra đón, vẻ mặt vui mừng kinh ngạc căn bản không dấu được."Thật sự là khách hiếm khi mới đến, ngọn gió nào mang em tới đây vậy?"
"Gió tứ phương đông tây nam bắc!" Bàn tay nhỏ bé khoác vào khuỷu tay nghênh đón của anh, nâng lên hàng mi dài cong, ngoái đầu lại nhìn tránh đi đôi mắt chim ưng tỏa sáng của anh, gật gật đầu với mấy nhân viên đang có mặt, cô nhẹ giọng nói:"Thiếu Hoài, em có chút việc muốn thương lượng với anh." (Vi: dù sao cũng đính hôn rồi nên Vi đổi thành "anh" "em" nha)
"Có việc thương lượng với anh?" Đôi mày kiếm hơi ngướng lên, ánh mắt chăm chú quan sát dung nhan xinh đẹp đang chột dạ của cô, đảo mắt phân phó mấy cấp dưới:"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, lần tới thảo luận tiếp."
"Vâng." Mọi người gật đầu, đứng dậy ra ngoài.
"Tổng tài, hai mươi phút nữa, người của 'Khánh Thái' sẽ đến." Dương Kính Nguyệt trước khi phải rời đi không quên làm tròn phận sự nhắc nhở lịch trình kế tiếp.
Hợp đồng Khánh Thái chuyện quan trọng của tập đoàn Lôi Phong, đối tác hai bên đã đến giai đoạn quyết định, trước mắt chỉ còn một bước nữa thôi.
Nhâm Thiếu Hoài trầm ngâm, đột nhiên ánh mặt anh linh chợt lóe, quay sang nói với một trong số các trợ lí -- Tiền Minh:"Vậy cuộc họp này cậu chủ trì đi."
Tổng giám đốc công ty chi nhánh Nhật Bản chuẩn bị về hưu, người tranh thủ lên chức vị này không ít. Tiền Minh biểu hiện rất tốt, Nhâm Thiếu Hoài vẫn muốn cân nhắc chức vụ cho anh ta, bây giờ vừa vặn có thể thừa cơ thử năng lực một mình đảm đương của anh ta. Lấy vụ hợp đồng Khánh Thái làm công trạng thì nếu Tiền Minh lên làm tổng giám đốc, những người khác cũng sẽ không còn gì để nói.
"Nhưng...... nhưng cuộc họp này rất quan trọng." Dưới ánh mắt của Nhâm Thiếu Hoài, thanh âm Dương Kính Nguyệt nhanh chóng nhỏ dần.
"Tiền Minh, cho tới bây giờ, dự án Khánh Thái này toàn bộ quá trình cậu đều có tham dự, các hạng mục chi tiết, yêu cầu của bên ta và những điểm mấu chốt cậu cũng biết rõ. Từ giờ trở đi, dự án này giao cho cậu phụ trách, không thành vấn đề chứ?"
Tiền Minh lập tức hiểu ý của anh, vui mừng kinh ngạc và cũng tràn ngập tin tưởng với bản thân mình."Đương nhiên!"
Mãi đến khi tất cả mọi người đã rời đi, Y Đằng Ưu Nhi mới nhẹ nhàng thở ra, thuận thế ngồi vào ghế sô pha.
"Nói đi!" Mang cho cô một li nước trái cây từ quầy bar nhỏ, Nhâm Thiếu Hoài ngồi xuống cạnh cô, cánh tay dài vòng quanh vai cô, trong giọng nói thoải mái mang chút trêu chọc:"Nghe nói em bận kinh khủng, ngay cả hôn lễ gần kề của chúng ta cũng không thể bận tâm. Cho nên anh rất ngạc nhiên, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng đến mức có thể làm cho Y Đằng tiểu thư bận trăm công nghìn việc lại đến thương lượng với mình."
Từ sau khi tuyên bố hôn ước của hai người, Nhâm Thiếu Hoài liền dọn ra khỏi Y Đằng gia, quay lại khách sạn anh ở lúc đầu ở tạm phòng tổng thống (Vi: ở tạm ạ???). Hơn một tuần rồi, vài lần anh rất muốn tìm cô để bồi dưỡng cảm tình nhưng cô lại lẩn như cá trạch, luôn luôn có cách làm cho anh không thể tìm thấy.
Có điều, anh tuyệt đối không sốt ruột. Một khi hôn ước đã định, cô là vật trong bàn tay anh, muốn trốn cũng không trốn được. Mà lịch làm việc của anh vốn đã rất bận, bây giờ lại phải cử hành hôn lễ, rất nhiều việc mà anh thì không thể phân thân đi giải quyết hết được. Bất đắc dĩ, đành phải dung túng cho cô một lần. Chỉ là, vô sự không đăng tam bảo điện, hôm nay cô lại chủ động tìm đến anh, tuyệt đối là có mục đích.
"Đừng...... Đừng động chân động tay được không, anh như vậy em làm sao nói chuyện được?" Y Đằng Ưu Nhi cố nén lửa giận, cố gắng né tránh tay chân không yên và cái miệng rộng không an phận của anh, "Em thật sự có việc muốn nói với anh."
"Vì sao anh không thể động tay động chân với em? Em là vị hôn thê của anh, vị hôn phu thê thân thiết là chuyện thiên kinh địa nghĩa." (Vi: chuyện đương nhiên phải xảy ra như lẽ thường tình)
"Nhâm Thiếu Hoài!" Cánh tay vừa bỏ ra lại lần nữa đặt lên thắt lưng cô, đẩy cái miệng đang tiến đến của anh ra, cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái rồi đứng dậy ngồi sang phía đối diện.
"Được rồi." Anh cởi áo khoác âu phục, thả lỏng cà vạt, lười biếng dựa vào sô pha, "Em rốt cuộc muốn thương lượng cái gì?"
Dù sao cũng không cần phải gấp gáp, anh không muốn doạ cô sợ thêm. Tuy là nghĩ như vậy nhưng miệng vẫn không khỏi nói thầm:"Hy vọng chuyện em muốn nói thực sự quan trọng như vậy."
Cô thật cẩn thận nhìn anh, không biết nên mở miệng như thế nào.
"Đừng lo lắng, có cái gì muốn nói thì nói đi, anh sẽ không ăn em đâu." Nhâm Thiếu Hoài mỉm cười trấn an cô, "Chúng ta cũng sắp thành vợ chồng rồi, còn có chuyện gì không thể nói? Chỉ cần hợp lý, anh đều sẽ đồng ý với em."
"Em......" Cô hít sâu một hơi, dùng chút dũng khí sắp hết bật thốt lên nói:"Em muốn anh chủ động huỷ bỏ hôn ước."
Nụ cười của Nhâm Thiếu Hoài cứng đờ, đôi mắt thâm sâu hắc ám bắn ra mũi tên băng trí mạng thẳng về phía cô. Cô phút chốc ngừng thở, mồ hôi lạnh như băng chảy xuống thái dương, không khí thoải mái nháy mắt tiêu tán không còn.
"Không phải anh nghe lầm chứ?" Anh chậm rãi mở miệng hỏi.
Không thấy anh có động tác đặc biệt gì nhưng cô lại trực giác nóng hết cả ruột, cứ như trước mắt là con báo đang vận sức chờ tấn công, lúc nào cũng có thể xông tới xé xác cô thành từng mảnh nhỏ.
"Em muốn anh chủ động huỷ bỏ hôn ước?"
"Em......" Cô sốt ruột mân mân đôi môi khô khốc. Sao lại thế này? Cô cùng lắm chỉ là muốn xin anh chủ động huỷ bỏ hôn sự mà thôi, anh cần phải dọa người như vậy sao?
"Việc này...... Thật ra cũng không nhất định phải hủy bỏ hôn ước, em biết cuộc hôn nhân này liên quan đến quan hệ hợp tác làm việc giữa hai gia tộc, không phải nói huỷ là có thể huỷ được. Có điều, em cũng chỉ cần anh huỷ bỏ hôn ước với em thôi, dù sao chỉ cần cô dâu là người nhà Y Đằng thì sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của hai nhà. Anh vẫn có thể lựa chọn trong số những tiểu thư chưa kết hôn khác ở Y Đằng gia, ví dụ như Liên Na diễm lệ hoặc là Mĩ Sa Tử ôn nhu......"
"Đủ rồi!" Nhâm Thiếu Hoài lạnh lùng quát một tiếng, cắt ngang cô đang thao thao bất tuyệt, "Anh không định nhẫn nại để nghe mấy chuyện đó, anh chỉ cần biết rằng, nếu anh có thể chọn một người trong số các tiểu thư ở Y Đằng gia thì tại sao không thể là em?"
Phút chốc, anh ngồi thẳng lưng lên giống như bị điện giật, một màn cảnh tượng vô cùng thân thiết ở trong đầu chợt lóe rồi biến mất, lòng đố kị ầm ầm nổi lên, đôi mắt đen láy như đang sắp phát hoả.
"Hai ngày trước, ở đại sảnh dưới lầu anh thấy em cùng một người đàn ông quần áo bảnh bao thân mật đi vào, hắn ta là ai vậy? Em và hắn ta có quan hệ gì?"
Chết tiệt, tuy rằng hai người chưa kết hôn, nhưng nếu hôn ước đã định, cô nên cắt đứt quan hệ với tất cả những người đàn ông khác, nghĩ đến thôi cũng không được, huống chi là ôm ôm ấp ấp.
Nghĩ đến việc người đàn ông kia có khả năng chính là nguyên nhân cô cự tuyệt hôn sự, một cảm xúc quái dị không hiểu nổi lập tức ở như cỏ dại lan tràn trong lồng ngực, làm anh khó chịu đến muốn giết người.
"Hắn ta là người đàn ông của em? Em yêu hắn ta phải không? Nói!"
"Em......" Cô muốn phủ nhận nhưng lại bị khí thế bức người của anh chọc giận, nhịn không được nói bừa:"Em có người yêu hay không là chuyện của em, không liên quan gì đến anh hết, tại sao em phải báo cáo với anh?"
"Câm mồm!" Nhâm Thiếu Hoài đứng bật dậy lao về phía cô, ép Y Đằng Ưu Nhi còn đang chưa kịp phản ứng vào ghế sô pha, bàn tay cứng rắn nhanh như tia chớp khóa trụ cổ cô, cứ nhứ hận không thể bẻ gãy nó, gió lốc bùng lên nơi đáy mắt thâm trầm tối tăm."Y Đằng Ưu Nhi, em thật quá to gan, dám cùng người đàn ông khác câu kết làm bậy sau lưng tôi."
"Không có, em không cùng những người khác thông đồng." Cô vội kêu lên, toàn thân kinh hãi."Người anh nói kia hẳn là anh Sơn Bản, anh ấy là bạn anh Long, chỉ giống như một người anh khác của em thôi, hôm đó bọn em cùng lắm chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi."
Sự bất mãn của cô đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi vì ánh mắt cuồng bạo của anh, mèo hoang không nghe lời nhất thời trở thành mèo con hiền lành chịu đủ kinh sợ, cô vừa sợ đau lại quý cái mạng nhỏ của mình nào dám tùy ý khiêu khích nữa.
Y Đằng Ưu Nhi là bông hoa được che chở lớn lên trong nhà kính, từ khi sinh ra liền được mẹ và anh trai hết mực yêu thương, cho dù làm sai chuyện gì thì thái độ trách cứ buồn bực của bọn họ vẫn là sủng nịnh không thôi. Sống hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua lửa giận khủng bố như vậy.
Thấy biểu tình của anh có chút thả lỏng, cô vụng trộm thở ra, thật cẩn thận tách năm ngón tay như sắt thép ra, thấy anh không phản đối, lá gan lại lớn hơn một chút, nhẹ nhàng đẩy lồng ngực to lớn ra, đáng thương nói:"Đứng lên đi, anh rất nặng, đè nặng như vậy làm em sắp không thở được nữa rồi."
Hai mắt chăm chú nhìn vẻ mặt vô tội của cô, do dự một chút, anh chậm rãi ngồi dậy, thuận tay kéo cô lên cùng.
Y Đằng Ưu Nhi đại nạn không chết vội vàng đứng lên, vuốt vuốt nếp nhăn trên âu phục, lại hít một hơi không khí ngọt ngào, cuối cùng cũng đã có khí lực để oán giận.
"Cái gì mà câu kết làm bậy, nói cho anh biết, em là ngôi sao trong làng thời trang Paris nha, còn rất nhiều tri thức muốn tiếp thu, làm gì có thời giờ để lãng phí như vậy, anh nói khó nghe quá đi......"
Phút chốc, cảnh tượng Y Đằng Ưu Nhi và Sơn Bản Tư không coi ai ra gì thân mật cười đùa lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí Nhâm Thiếu Hoài.
"Tôi không tin!" Bàn tay mạnh mẽ bất thình lình lại áp lên cổ cô, con ngươi đen lại lần nữa hiện lên sự hung ác (Vi: mất hình tượng quá đi T_T), "Trước mặt mọi người ở nơi công cộng mà còn không coi ai ra ôm ôm ấp ấp như vậy, nói hai người chỉ đơn thuần là tình cảm anh em thì ai mà tin chứ?"
A...... Thời tiết sao lại thay đổi nữa rồi?
"Thật mà." Cô vội vàng kiễng chân, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vì không thể hô hấp mà đỏ bừng cả lên lại càng làm cô thêm phần mê người. Cánh tay nhỏ bé níu lấy cánh tay cứng như sắt thép của anh, cầu xin nói:"Nhâm Thiếu Hoài, anh...... Em và anh Sơn Bản thật sự không có gì. Hơn nữa, anh Sơn Bản sắp kết hôn rồi, hôm đó anh ấy mời em ăn cơm cũng là vì cảm ơn em đã đồng ý thiết kế váy cưới cho vị hôn thê bảo bối Nại Nại của anh ấy, lúc đó Nại Nại cũng có mặt, không tin anh có thể hỏi cô ấy. Buông ra đi, em sắp không thở được nữa rồi."'
Trời ạ, cô đúng là đồ ngốc mà! Biết rõ anh rất đáng sợ, vừa rồi lúc vừa được tự do nên bỏ chạy ngay lập tức mới đúng.
Mầm móng hoài nghi một khi đã gieo xuống, gặp gió liền lớn lên, nháy mắt đã trở thành cây đại thụ "hoài nghi".
Phụ nữ Nhật Bản bề ngoài tuy rằng câu nệ nhưng thật ra khá là thoải mái. Chỉ cần nghĩ đến việc thân thể trắng như tuyết không chút tỳ vết kia có thể đã bị đặt dưới thân một người đàn ông...... (Vi: anh uống lắm fristi quá =. =)
Tiếng quát như sấm vang lên, Y Đằng Ưu Nhi nhất thời cảm thấy như trời đất đang rung chuyển.
"A......" Y Đằng Ưu Nhi sợ hãi kêu lên, cô bị lôi đến một gian phòng ngủ trang hoàng cao nhã, cửa phịch một tiếng đóng sập lại, cô lập tức bị quẳng lên chiếc giường lớn mềm mại. Tuy rằng giường rất êm, nhưng dưới tác động của trọng lực cô vẫn bị va đập khá đau.
Lúc này, Nhâm Thiếu Hoài đã sớm bị lòng đố kị như lửa cháy lan ra đồng cỏ đốt hết cả lý trí, làm sao còn hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc? Bàn tay cuồng bạo chỉ trong vài động tác đã xé toạc hết quần áo trên người cô. (Vi: ồ trình độ pro quá)
"A...... Đồ không biết xấu hổ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trằng bệch, vừa nói vừa mắng, đôi tay vừa muốn che trước ngực lại vừa muốn che phần thân dưới, quả thực hận không thể có thêm mấy cái tay nữa."Cái đồ đại sắc lang đáng chết này...... Á......"
"Bỏ tay ra, không được che!" Anh một tay giữ chặt cô trên giường, khóa trụ hai tay bận rộn của cô kéo ngược lên trên đỉnh đầu.
Cô xấu hổ muốn giãy ra, hết đá lại xoay. Anh đành phải tháo cà vạt ra cuốn lấy tay cô trói vào đầu giường thì bàn tay to mới có thể rỗi rãnh bận tâm đến thân mình đang cuộn tròn lại của cô. Một đôi mắt chim ưng như lửa quét khắp bốn phía từ trên xuống dưới thân thể trần trụi mềm mại trắng nõn của cô giống như đang kiểm tra cái gì đó.
"Nhâm Thiếu Hoài, anh đang phát điên cái gì thế hả?" Y Đằng Ưu Nhi thất bại lại chán nản phẫn nộ hét to, không thể tin nổi anh dám làm như vậy với cô."Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Nhâm Thiếu Hoài Ngồi ngồi ở trên đùi cô tóc đen cuồng loạn rối bù như cướp biển, nghe vậy liền hung hăng trừng cô một cái sau đó lại cúi đầu không thèm để ý tới, đột nhiên nổi giận đùng đùng chỉ vào một chỗ vết đỏ hồng trên cái eo nhỏ của cô, "Nói mau, dấu tay này là từ đâu mà có?"
Nghe anh chất vấn, Y Đằng Ưu Nhi vừa tức vừa bực đến cực điểm. Cô tự nhủ mình phải nhẫn nại, cứng trị cứng sẽ chỉ làm cho tình huống càng khó khăn. Cúi đầu nhìn vết bầm trên eo, lại thấy cơ thể trần truồng của mình bị anh giữ chặt, nhất thời máu nóng trong người dâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng đều hồng hết cả, toàn bộ thân mình cảm thấy choáng váng. Cô hít sâu một hơi rồi mới cắn răng trả lời:"Là anh vừa gây ra."
"Tôi?" Anh nhìn nhìn cô, rồi nhìn lại tay mình, nhịn không được thử áp lên.... Quả nhiên vừa vặn.
Vết bầm tím trên eo trắng nõn hiện rất đậm cho thấy rõ sự thô bạo của anh.
Ngẩng đầu đáp lại đôi mắt hạnh trong như nước mang theo ủy khuất của cô, cơn tức giận trong anh lập tức tiêu tán hoàn toàn, Nhâm Thiếu Hoài vừa đau lòng vừa xấu hổ cúi xuống hôn lên chỗ dấu tay.
"Thực xin lỗi, Ưu Nhi." Nhẹ nhàng gạt đi vài sợi tóc tán loạn trên mặt, anh cúi người ôn nhu khẽ hôn lên khuôn mặt kiều diễm, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc áp lên hai má hồng hào mịn màng của cô, không nhịn được ma sát vuốt ve."Anh vừa rồi là tức giận quá nên cảm xúc có chút không thể khống chế được, em đừng giận anh được không?"
"Anh......" Hơi thở nóng bỏng của cô phả lên da thịt mẫn cảm của cô, mỗi nhịp mỗi nhịp làm nhiệt độ bừng lên khắp toàn thân. Cô khó khăn nuốt nước miếng, lông tơ trên lưng dựng hết cả lên."Anh tin tưởng em, cũng không tức giận nữa?"
"Ừm, có điều......" Nhâm Thiếu Hoài áp sát bên tai cô phả hơi nóng, đầu lưỡi linh hoạt cong lên ngậm vành tai mượt mà của cô vào miệng.
"A!" Ưu nhi kinh ngạc run rẩy như bị sét đánh trúng, trực giác vội nghiêng đầu sang một bên nói:"Đừng...... Anh mau đứng lên đi."
Bàn tay nhẹ nhàng mà kiên quyết giữ chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, đôi mắt thâm sâu như một hồ nước ấm áp, chớp chớp mắt toả ra ánh sáng mê người."Thật sao? Em thật sự muốn anh buông ra sao?" Đôi môi nóng bỏng lướt trên gò má ngọt ngào của cô, liếm cắn, tạo ra một loạt dấu vết đo đỏ, triền miên di chuyển.
"Em......" Cô không tự chủ được nâng cái cằm trắng nõn lên, lộ ra cái cổ trắng như tuyết không chút tỳ vết.
"Đừng kháng cự anh, Ưu Nhi của anh, em không thể đâu." Nhâm Thiếu Hoài phả hơi vào chỗ xương quai xanh của cô, lòng bàn tay qua lại ma sát trên bờ vai mịn màng, chậm rãi lướt xuống, lập tức giữ chặt đôi gò bồng mềm mại mà dịu dàng mân mê. Đỉnh núi hoa anh đào nháy mắt căng tràn, phát ra lời mời gọi mê người. Anh thuận theo dụ hoặc, mở to mồm dùng lưỡi khiêu khích.
Cô rùng mình, thân mình căng thẳng không tự chủ được run rẩy, dưới thân dâng lên một luồng khí nóng kỳ dị.
"Đừng giày vò anh nữa, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn em, muốn được hung hăng tiến vào em rồi." Anh ngậm lấy đầu v* có hương vị ngọt ngào tham lam mút, bỗng dưng, răng nanh cắn vào đầu v* mà lôi kéo.
"Ôi......" Cơn đau trên ngực hoá thành dòng điện lợi hại xâm nhập vào sâu trong nơi nữ tính làm cô run run người.
Bàn tay nóng như lửa lần theo đường cong tuyệt đẹp đi xuống, lướt qua thắt lưng, mông, đùi, lập tức giữ lấy đầu gối mượt mà của cô dùng một chút sức. Cặp đùi trắng nõn bị tách ra đến cực hạn, nơi nữ tính ẩn mật của cô giống như một đoá hoa hồng đỏ tươi nở rộ trước mắt anh.
Trong lúc đó Nhâm Thiếu Hoài ngồi trên chân cô, nhìn thấy cảnh tượng tuyệt diễm này không khỏi nhiệt khí dâng trào, cả người cứ như đang cháy sôi trào bừng bừng.
"Đừng nhìn, không được nhìn!" Cô chưa bao giờ từng bất lực như vậy, nhất là ánh mắt tham lam của anh đang nhìn chằm chằm vào chỗ bí mật nhất của cô, làm cho cô vừa thẹn vừa sợ, cả người nóng bức khó chịu."Anh, anh.... em sợ."
"Đừng sợ, anh sẽ không làm thương tổn em." Anh tà ác cười, ngón trỏ vẽ vòng vòng trên chỗ bụng thít chặt của cô rồi sau đó chậm rãi lướt xuống đóa hoa nở rộ kia.
"Dừng tay!" Cô bất lực vặn vẹo, miệng phát ra tiếng thở dốc hổn hển.
"Không!" Anh quả quyết cự tuyệt, hai ngón tay nắm lấy tâm hoa dùng kỹ xảo xoa nắn, ngón trỏ đột nhiên tiến vào nụ hoa đang nóng lên.
Thân mình căng thẳng buộc chặt như cung tên ghìm sức chờ được căng ra, hai tay bị trói trên đỉnh đầu nắm chặt thành quyền, Y Đằng Ưu Nhi nhắm chặt hai mắt, dồn dập thở hổn hển tựa như đang đặt mình trong ngọn lửa cháy hừng hực."Xin anh...... Á, không!" Cô phát ra tiếng khóc khe khẽ, trực giác co rút lại thân dưới phải đẩy anh ra nhưng ngược lại càng gắt gao bao lấy đầu ngón tay tà ác của anh, càng cảm nhận được rõ ràng ham muốn được ngón tay anh thon dài xoa nắn ra vào trên vách thịt nhẵn nhụi.
Không được, cô quá nhỏ! Để cho cô có thể dễ dàng tiếp nhận anh hơn, anh xoay tròn ngón trỏ xông thẳng vào chỗ sâu trong, dụ dịch nóng của cô nhanh chóng trào ra. Đột nhiên, anh lại tiến vào một lần nữa, hai ngón tay tạo ra một đường hẹp dã man xoay tròn ra vào. Động tác của anh càng nhanh thì càng nhiều nước mật cuồn cuộn trào ra giúp anh tiến vào càng thuận lợi, tốc độ cũng nhanh hơn.
"A" Cô thét chói tai, thế giới trở nên trống rỗng, linh hồn nháy mắt rời khỏi thân thể, từ từ lơ lửng trên đám mây ấm áp.
Y Đằng Ưu Nhi nặng nề vô lực ngồi phịch ở trên giường, đầu óc trống rỗng không nghĩ nổi điều gì, tùy ý để cho thần trí phiêu đãng trên không trung.
Anh khẩn cấp xuống giường cởi hết quần áo trên người, tay run run trở ngại tiến độ, kiên nhẫn hoàn toàn biến mất. Anh bực mình dùng cách xé, tốc độ quả nhiên nhanh hơn. Đến lúc anh quay trở lại trên giường thì đã trần trụi như trẻ sơ sinh.
"Ưu Nhi, Ưu Nhi của anh." Đôi mắt tinh anh đen lại nhìn chằm chằm dung nhan đẹp kiều mỵ vừa qua cao trào kia của cô, cởi cà vạt thả tay cô ra, lập tức tách cặp đùi mềm nhũn của cô, hai tay nhanh chóng đỡ lấy cặp mông mềm mại rồi giữ chặt thắt lưng, cục nóng sưng lên cương cứng như sắt nháy mắt đâm vào nơi nữ tính yêu dịch đầm đìa.
"A -" Đau! Cô cảm thấy chính mình như bị xé rách tới cực điểm, thân thể cảm thấy một cơn đau như xé đôi người, cô trực giác muốn dừng nhưng lại không trốn nổi đôi tay to lớn đang chặt chẽ giữ lấy cô kia.
Cô chưa từng làm chuyện này với người đàn ông nào làm cho anh thấy thật thỏa mãn và đắc ý, tuy rằng anh không phải loại công tử trăng hoa, cũng không thích lãng phí thời gian vào phụ nữ, nhưng anh cũng không phải hòa thượng. Trước kia anh không quan tâm bạn gái đã từng có bao nhiêu người đàn ông, nhưng Ưu Nhi thì không được, cô chỉ là của một mình anh mà thôi, tuyệt không cho phép chia sẻ cùng bất kì ai.
"Ngoan, sẽ hết đau ngay thôi, em cố chịu một chút." Anh cắn răng nhẹ nhàng dỗ dành, tùy ý để mồ hôi chảy xuống khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay nóng bỏng không ngừng vuốt ve cơ thể đang căng thẳng của cô.
"Người đau cũng có phải là anh đâu, nói nghe thì đơn giản lắm." Đôi mắt trong suốt như nước buồn bực lườm anh một cái. Cô đành phải cắn răng, cố gắng cong người lên tiếp nhận anh để giảm bớt đau đớn.
Trời ạ! Sao có thể thế chứ? Cô phát hiện dị vật trong cơ thể trở nên càng ngày càng lớn hơn, càng nóng hơn.
"Có...... Có thể không? Ưu Nhi." Anh run giọng hỏi. Anh biết nên cho cô nhiều thời gian để thích ứng nhưng anh thật sự chờ không nổi nữa, dục vọng đang ở trong cơ thể cô sưng lên kêu gào đòi hỏi mau mau được phát nổ.
Anh nhịn không được vụng trộm cử động thân dưới.
"Không......" Cô trực giác kêu một tiếng, bàn tay đặt trên lồng ngực to lớn đẩy anh ra, lại phát hiện cũng không có đau đớn như tưởng tượng mà ngược lại khi anh co rúm ma sát thì thân dưới lại mơ hồ nổi lên cảm giác ngứa ngứa khó chịu, giống như trăm ngàn con sâu đang gặm nhấm, cô không nhịn được vặn vẹo, "Thiếu Hoài."
Tiếng gọi yêu kiều của cô nháy mắt xoá bỏ cấm chế, thân dưới kiên đĩnh chờ sẵn trong cơ thể cô càng khẩn cấp chậm rãi co rút lại, hết một cái lại một cái, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Thiếu Hoài." Hai bàn tay nhỏ bé của Y Đằng Ưu Nhi đan lại, khoái cảm thâm trầm cuồng liệt làm cho cô không khống chế được yêu kiều, cuồng dã xoay đầu, trực giác cong người lên để nghênh đón anh.
Sự đáp lại của cô như xuân dược tăng lực, làm nơi thân dưới kiên đĩnh của anh càng thêm sung huyết mà mãnh liệt. Anh rên rỉ, cắn chặt răng, lại lần nữa thực hiện luật động với tiết tấu nhanh hơn, xông vào càng thêm thâm trầm, mạnh mẽ.
"Đừng......Em...... đủ rồi, xin anh, không......" Đôi môi đỏ tươi khẽ phát ra một tiếng cầu xin, cả người cơ thể như cánh cung bị kéo căng, cô cảm thấy mình giống như quả bóng bay bị thổi quá mức, sắp sửa nổ mạnh.
"Hư...... Vẫn có thể, đừng sợ." Anh hôn môi cô, hai tay tách đùi cô ra, áp vào trên giường để mình có thể càng thâm nhập vào sâu hơn hoa tâm hút hồn kia. Anh giống như con dã thú đói khát, lại lần nữa tăng tốc độ nhanh hơn, không ngừng đem chính mình xâm nhập vào đến nơi sâu nhất của cô, bừa bãi hưởng thụ hương vị tuyệt vời, một lần lại một lần.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |