Hứa hôn
← Ch.063 | Ch.065 → |
Editor: Dâu Tây Nhỏ
Nửa tiếng sau, Đường Phong run rẩy phun thẳng tinh dịch vào bên trong cô, lúc này anh cảm thấy hồn phách đã thoát ly thể xác, tựa như bồng bềnh trên mây, thích muốn chết. Bắn tinh xong, anh cũng không vội rút ra, âm đạo của cô thật thoải mái vừa ấm áp vừa khoái hoạt, anh muốn đắm chiềm vào trong, căn bản luyến tiếc rút ra ngoài.
Đột nhiên đầu anh nảy ra chủ ý khác, đưa tay kéo áo cô lên, Tiểu Tiểu túm lấy tay Đường Phong, không để anh thực hiện mưu đồ, Đường Phong nhướng mày.
"Giả bộ cái gì, làm cũng làm rồi, còn sợ tôi sờ à?"
"Đồ lưu manh!"
"Cứ việc mắng chửi, bị đồ lưu manh như tôi cưỡi lên là cảm giác gì?"
Ninh Tiểu Tiểu bị chọc tức đến bật khóc, Đường Phong chẳng thèm để ý, tiếp tục động tác đẩy áo lót cô lên trên, hai luồng thịt trắng nõn lập tức nhảy ra, đỉnh ngực hồng nhuận dựng đứng, so với tưởng tượng của anh còn lớn hơn, đúng là niềm vui bất ngờ.
Đường Phong dùng bàn tay to xoa ngực Tiểu Tiểu, cảm xúc mềm mại kia khiến anh si mê. Ninh Tiểu Tiểu nhẹ nhàng ưm một tiếng.
"Anh, anh đi xuống..."
"Tôi vì sao phải xuống?" Đường Phong tiếp lời, ngón tay lướt qua hạt chân trâu đỏ hồng, anh cảm giác được thân thể cô bắt đầu run rẩy.
"Thực mềm, thực trắng, cảm xúc khi chạm vào rất tốt."
"Hạ lưu, ti bỉ..."
Đường Phong cười nhìn cô "Em gặp được người đàn ông nào không hạ lưu chưa? Nếu không hạ lưu có thể cùng em làm chuyện này sao?" Anh há miệng ngậm lấy nụ hoa cô hút vào.
"Ân... thật ngon, giống dâu tây pudding." Miệng không ngừng mút mát nhũ hoa hạ thể lại bắt đầu rục rịch đứng lên.
Ninh Tiểu Tiểu sức cùng lực kiệt trở lại nhà, Ninh Tâm Như đang ngủ, cô lặng lẽ cùng tiểu bảo mẫu chào hỏi chuẩn bị rời đi, nhưng Ninh Tâm Như vẫn bị cô đánh thức.
"Mẹ, con phải đi rồi."
"Tiểu Đường đâu?"
"Anh ấy..." Ninh Tiểu Tiểu mất tự nhiên nói "Anh ấy có việc đi trước."
Ninh Tâm Như đầy ý vị nhìn con gái, khóe miệng thoáng qua vẻ tươi cười, bà đuổi khéo tiểu bảo mẫu đi, cùng Ninh Tiểu Tiểu nói "Có phải Tiểu Đường đã "khi dễ" con?"
"Mẹ đang nói gì vậy? Mẹ, không có..." Ninh Tiểu Tiểu thẹn quá hóa giận, thề thốt phủ nhận.
Ninh Tâm Như lại cười nói "Không có sao? Con đừng nghĩ giấu giếm mẹ, mẹ cũng đã từng này tuổi, hôm nay hai đứa khẳng định có chuyện. Xem ra việc con cùng Tiểu Đường đã nắm chắc rồi."
"Mẹ, mẹ đừng đoán, Tiểu Đường là người thành thật, căn bản không thể nào." Ninh Tiểu Tiểu nói xong liền mở cửa chạy đi.
Vừa ra khỏi cửa cô liền khóc, đây là chuyện gì, rõ ràng Đường Phong đã cường bạo cô, cô lại còn ở trước mặt mẹ mình nói tốt cho hắn. Ninh Tiểu Tiểu vừa đi thì Đường Phong đến. Ninh Tâm Như nửa điểm cũng không tức giận mặt mày hớn hở, khi nhìn thấy Đường Phong hai mắt lại càng sáng hơn, bà vội vàng tiếp đón Đường Phong. Đường Phong cùng Ninh Tâm Như tán gẫu rất vui vẻ. Anh biết phụ nữ trung niên thích loại hình mẫu con rể như nào.
Hàn huyên một lát, Ninh Tâm Như dò xét nói "Tiểu Đường, lần này gì cần phải trách con, con đối với Tiểu Tiểu nhà ta đã làm cái gì?"
"Ai nha, gì à." Đường Phong gãi tóc "Con thực không nghĩ đến, nhưng con rất thích Tiểu Tiểu, nhất thời xúc động liền... Con.. con rất thích cô ấy, muốn kết hôn với cô ấy, con sẽ phụ trách."
Ninh Tâm Như thay vì giận dữ lại rất vui vẻ "Gì nhìn người quả không sai, vừa thấy con đã biết con là đứa nhỏ thành thực, hai đứa còn trẻ không cầm lòng được chuyện này gì hiểu, lại nói, con cùng Tiểu Tiểu tranh thủ tình cảm cũng tốt, nghe nói nhà họ Cung có hai đứa nhỏ xấp xỉ tuổi nhau, ta chỉ sợ bên kia tiếp xúc nhiều sẽ xảy ra chuyện."
"Gì à, ngài đối với con thật tốt..." Đường Phong bày ra bộ dạng siêu cấp cảm động.
Ninh Tâm Như nói tiếp "Ta chuẩn bị để Tiểu Tiểu kết hôn sớm một chút, tuy rằng theo pháp luật còn chưa đủ tuổi, bất quá con làm trong chính phủ chuyện này không cần tính tới, con xem tuổi con cũng không còn nhỏ, đã nghĩ tới chuyện này chưa?"
Khóe môi Đường Phong câu lên một chút, ngẩng mặt ánh mắt chỉ lại sự chân thành "Con đều nghe gì."
Ninh Tâm Như vừa lòng gật gật đầu.
Trên bàn cơm nhà họ Cung, tâm tình Ninh Tiểu Tiểu có chút không yên, buổi chiều hôm nay Cung Hạ dẫn Tương Mộng Dao về nhà, giới thiệu cho mọi người trong gia đình nhận thức. Cổ Di cũng rất thích Tương Mộng Dao, Cung Hạ cảm thấy mát mặt, nói nhiều hơn so với bình thường.
Cung Chính cố ý đùa cậu "Chị Nhỏ của con cùng Mộng Dao ai xinh đẹp hơn?"
Cung Hạ nhìn nhìn Tương Mộng Dao lại nhìn nhìn Ninh Tiểu Tiểu "Con cảm thấy đều đẹp mắt."
Cổ Di xuy một tiếng nở nụ cười "Tuấn Tuấn thấy vậy sao, bất quá nói như vậy không sợ bạn gái mình tức giận?"
"Vì sao tức giận nha, con nói đều đẹp mắt, có phải không Dao Dao?"
Tương Mộng Dao đỏ mặt gật đầu "Tớ không tức giận nha."
Xem biểu cảm này của hai đứa mọi người đều nở nụ cười. Cung Chính nói "Về sau cháu cứ coi nơi này là gia đình mình, thường xuyên đến đây nhiều hơn."
Tương Mộng Dao gật gật đầu "Không ngờ chú Cung lại là người phóng khoáng đến vậy, so với suy nghĩ lúc đầu của cháu khác nhau hoàn toàn."
"Khác nhau thế nào?" Cung Chính cười hỏi.
"Cháu nghe nói chú là quan lớn, còn tưởng rằng chú sẽ vô cùng nghiêm khắc nha "Nghe Tương Mông Dao trả lời, Cung Chính bật cười sang sảng.
Tương Mộng Dao cam đảm lên không ít, nói tiếp "Hơn nữa chú Cung còn đặc biệt trẻ, so với chú của cháu còn trẻ hơn."
"Lời này chú rất thích." Cung Chính cười, dùng khóe mắt lườm Ninh Tiểu Tiểu một chút, Ninh Tiểu Tiểu lại xuất thần.
"Đúng rồi, chú Cung, Cung Hạ có một bạn học rất tốt kêu Lý Dục, ngài hẳn là cũng biết cậu ấy, cậu ấy muốn đuổi theo Tiểu Tiểu, ngài sẽ đồng ý sao?"
Cung Chính sửng sốt, ứng phó với trường hợp này chỉ ha ha cười hai tiếng "Cái này còn xem ý tứ của Tiểu Tiểu."
Cung Đông quay đầu lại nói với Cung Hạ "Quản tốt cái miệng của bạn gái mình."
"Vì sao?" Cung Hạ không rõ chân tướng "Lý Dục rất thích chị Nhỏ."
Ninh Tiểu Tiểu hiện tại mới có phản ứng, phát hiện Cung Chính cùng Tương Mộng Dao đều nhìn mình, Tương Mộng Dao nói
"Tiểu Tiểu, chú Cung nói nếu Lý Dục muốn theo đuổi cậu chỉ cần cậu đồng ý là có thể, Lý Dục rất ưu tú nha, nếu hai người yêu nhau, chúng ta đây bốn người có thể cùng nhau chơi."
"Xôn xao." một tiếng Cung Đông đứng lên "Con ăn no, về phòng trước."
Mà trên bàn cơm chén cơm của anh còn chưa động qua. Tương Mộng Dao nhỏ giọng hỏi Cung Hạ "Tớ nói sai gì sao? Anh hai cậu anh ấy..."
"Anh ấy là vậy đó, cậu cũng không phải không biết."
Ánh mắt Cung Hạ sáng lấp lánh nhìn về phía Ninh Tiểu Tiểu "Chị Nhỏ, Lý Dục theo đuổi chị, chị có đồng ý không?"
Ninh Tiểu Tiểu biến sắc, nhìn Cung Đông rời đi, lại nhìn về phía Cung Chính, Cung Chính vẫn như cũ cười cười, nhưng đôi mắt đã có điểm thâm trầm.
"Hai người nói gì vậy, cậu ấy là lão sư của tớ, làm sao có thể theo đuổi tớ chứ?"
"Lý Dục nói thích chị, muốn theo đuổi chị. Còn nói muốn viết thay em một phần bút ký nha." Cung Hạ khoa trương nói.
"Làm sao có thể." Ninh Tiểu Tiểu đỏ mặt đứng lên "Con cũng no rồi, con đi lên lầu trước" Nói xong, bỏ chạy lên lầu.
"Chị Nhỏ sao thế?" Cung Hạ khó hiểu hỏi.
Cung Chính nói "Chị Nhỏ của con tuy rằng lớn hơn con, bất quá về phương diện này còn chưa hiểu lắm, loại tình cảm này cứ thuận theo tự nhiên, hai người các con trước hết lo cho bản thân mình trước đi, đừng thay người khác bắc cầu hỉ thước."
Anh nói cực kỳ uyển chuyển, hai cái tiểu gia hỏa cũng cảm thấy trưởng bối nói rất có đạo lý, đều gật đầu.
Ninh Tiểu Tiểu vừa lên lầu đã bị Cung Đông kéo vào phòng ngủ, cửa vừa đóng, anh liền bỏ Ninh Tiểu Tiểu một bên, bản thân nằm xuống giường, bày ra khuôn mặt lạnh như băng.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |