Vay nóng Tinvay

Truyện:Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ - Chương 054

Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ
Trọn bộ 117 chương
Chương 054
Thiếu nữ mỹ lệ trên giường
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Siêu sale Lazada


Editor: Dâu Tây Nhỏ

Ninh Tiểu Tiểu lại đút Công Tử Lạc một ngụm, anh ôm cô đặt lên đùi, ghé sát lỗ tai Tiểu Tiểu thì thầm.

" Bánh ăn không ngon, anh chỉ muốn ăn em "

Tiểu Tiểu nhéo hai má anh, nở nụ cười trêu trọc " Không được quậy, phải ngoanngoãn ăn hết "

Không nghĩ tới Công Tử Lạc vô cùng nghe lời, Tiểu Tiểu đút bao nhiêu anh ăn bấy nhiêu " Về sau không được tức giận, đối với thân thể không tốt, biết chưa "

" Biết quan tâm đến thân thể của lão công rồi sao, em yên tâm, sức khoẻ tôi rất tốt " Công Tử Lạc nở nụ cười xấu xa.

Tiểu Tiểu trợn mắt nhìn anh, hứ một cái" Lúc nào cũng không đứng đắn " Công Tử Lạc nhìn cô giải thích " Anh không có phát giận, chỉ giáo huấn họ mấy câu "

Tiểu Tiểu ngắm nhìn sườn mặt người đàn ông điên đảo chúng sinh, không khỏi than nhẹ, Công Tử Lạc trời sinh có quyền lời phát tiết lửa giận, dù có bị anhmắng chửi cũng không ai nỡ trách móc gì.

Ở lại đó hai ngày một đêm, Ninh Tiểu Tiểu mang theo tâm trạng lo lắng trở về nhà họ Cung. Cô nghĩ đến rất nhiều biện pháp mà Cung Đông sẽ đối phó với mình, anh sẽ dùng bạo lực với cô sao? Nghĩ tới đây cô không khỏi sợ hãi.

Đối mặt với Cung Đông, cô tổng cảm thấy bản thân thật đê tiện. Anh không để ý tới cô nữa không phải tốt lắm sao, từ đây hai người triệt để không còn quan hệ thân thể, nhưng Cung Đông đối với cô làm như không thấy, trong lòng cô cũng có chút không thoải mái.

Khi anh tan học trở về cô mở cửa cho anh, nói chuyện với anh, anh lại hoàn toàn không để ý tới cô, đi lên gọi anh dùng cơm tối, gõ cửa, anh rõ ràng ở bên trong, lại cự tuyệt lên tiếng trả lời, cô đành phải đi nhờ Cổ Di giúp đỡ. Cổ Di còn cùng cô nói đùa: Cung Đông tức giận, cháu phải thật tốt dỗ ngọt cậu ấy. Trong lòng Ninh Tiểu Tiểu thầm thở dài.

Trên bàn cơm người một nhà đều tề tựu, Ninh Tiểu Tiểu cùng Cung Chính nhìn nhau vài lần, tuy rằng chỉ cách biệt hai ngày, nhưng hai người đều tưởng niệm lẫn nhau. Cung Hạ vẫn không lớn thêm chút nào so với tuổi của cậu, ở trên bàn cơm oa oa cùng Ninh Tiểu Tiểu trò chuyện trên trời dưới biển.

Cậu làm nũng nói " Chị Nhỏ, hôm nay không cần cùng anh hai chép bài chứ, chơi cờ nhảy với em được không? Chị đã thật lâu không cùng em chơi cờ, thời gian vào buổi tối sở hữu đều bị anh hai chiếm lấy."

Ninh Tiểu Tiểu không làm chủ được, quay đầu nhìn về phía Cung Đông. Cung Đông vẫn cúi đầu ăn cơm, tựa hồ không nghe được đoạn hội thoại giữa cô cùng Cung Hạ.


Cung Chính cũng nói " Hôm nay nghỉ ngơi chút đi, nghỉ một hai ngày cũng không có gì đáng ngại."

Tuy rằng Cung Chính lên tiếng, Ninh Tiểu Tiểu vẫn không dám đồng ý, chỉ chờ Cung Đông, cô cũng thật sự không muốn tối nay phải đối mặt với Cung Đông. Nhưng Cung Đông vẫn không nói chuyện. Cung Hạ thấy Ninh Tiểu Tiểu chỉ nhìn Cung Đông liền nói.

" Anh, đêm nay anh cho chị Nhỏ nghỉ một hôm đi, được không?"

Cung Đông ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Ninh Tiểu Tiểu liếc mắt một cái " Tùy tiện."

Cung Hạ vỗ tay, cao hứng nói với Ninh Tiểu Tiểu " Chị Nhỏ, anh đồng ý rồi."

Cái này gọi là đồng ý sao? Khóe miệng Ninh Tiểu Tiểu hơi run rẩy, cười không nổi. Cái liếc mắt vừa rồi của Cung Đông, lạnh đến run người.

Cơm nước xong, Cung Đông đứng lên trở về phòng, Cung Hạ giữ chặt lấy Ninh Tiểu Tiểu lôi kéo lên lầu hai. Cung Đông không quay đầu nhìn bọn họ, cũng chưa từng lên tiếng, nhưng Ninh Tiểu Tiểu lại cảm thấy phía sau lưng cô có vô số luồng tia lạnh băng. Cung Đông mở cửa đi vào, "Phanh" một tiếng đóng lại, Ninh Tiểu Tiểu run run một chút, cô dừng bước, thật có lỗi nói với Cung Hạ.

" Tiểu Hạ, thực xin lỗi, tôi không thể cùng cậu chơi cờ, tôi còn phải giúp anh hai cậu sửa lại bài, dù sao kỳ thi cũng sắp tới không thể chậm trễ, đúng không?"

Cung Hạ là đứa nhỏ biết phân rõ phải trái, nghĩ nghĩ một lát đành thất vọng buông lỏng tay cô ra " Vậy chị phải đáp ứng với em chờ anh hai thi xong, em muốn mỗi buổi tối chị phải chơi cờ cùng em."

Ninh Tiểu Tiểu gật đầu, Cung Hạ thấy thế liền cao hứng. Ninh Tiểu Tiểu gõ cửa vài lần, Cung Đông cũng không lên tiếng. Cuối cùng cô cắn chặt răng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Cung Đông nương theo sách giáo khoa ngẩng đầu " Cô còn biết tới tìm tôi? Quỳ ở đó."

"..."

Ninh Tiểu Tiểu không rõ chân tướng nhìn anh, anh nói muốn cô quỳ xuống?

Ánh mắt lại lạnh vài phần " Tôi lệnh cho cô quỳ xuống, quỳ gối cạnh cửa."

Ninh Tiểu Tiểu bị đôi băng mâu kia dọa sợ, dưới cái nhìn của anh, hai chân cô không tự chủ được khụy xuống, quỳ gối trên đất. Cung Đông cũng không để ý tới cô nữa, lại bắt đầu làm bài tập. Gian phòng to như vậy nhưng chỉ nghe thấy thanh âm sàn sạt của cây bút ma sát với mặt giấy. Năm phút đồng hồ, mười phút, nửa giờ... Ninh Tiểu Tiểu cảm thấy càng lúc càng khó chịu, vụng trộm nhìn Cung Đông, cô căn bản không dám mở miệng cầu anh.


Đúng lúc này, cửa mở, Cung Chính đi vào, nhìn thấy Ninh Tiểu Tiểu đang quỳ trên mặt đất, anh ngây ngẩn cả người.

" Làm cái gì vậy?" Anh cau mày, nhìn ra được anh đang cực lực nhẫn nại.

Ninh Tiểu Tiểu vội vàng quỳ rạp xuống giả bộ tìm này nọ " Cha nuôi, con không cẩn thận đánh rơi bông tai, tìm nửa ngày đều không thấy, đó là đôi bông tai mà con thích nhất."

Cung Chính nhìn về phía tai cô, quả nhiên chỉ còn một cái, anh vươn tay đem Ninh Tiểu Tiểu từ trên đất kéo lên, đau lòng vỗ vỗ váy giúp cô.

" Đã mất liền mất luôn đi, lần sau cha nuôi mua cho con đôi bông khác."

" Không cần, cha nuôi." Ninh Tiểu Tiểu nhìn trộm Cung Đông, Cung Đông hướng cô giấu diếm nở nụ cười, ý cười kia mang theo vài phần châm chọc.

" Tùng Tùng, hôm nay để Nho Nhỏ nghỉ ngơi sớm một chút." Cung Chính nói.

Cung Đông giơ mi " Con sắp thi, bài vở đối với con rất quan trọng, ngài không hi vọng con mình sẽ đạt kết quả tốt sao?"

Cung Đông uyển chuyển từ chối, Cung Chính có chút xấu hổ, xoa đầu Ninh Tiểu Tiểu " Tốt lắm, hai đứa nhớ nghỉ ngơi sớm." Nói xong, anh bất đắc dĩ nhìn Ninh Tiểu Tiểu liếc mắt một cái, xoay người đi ra ngoài.

" Cô tài hoa như vậy không đi diễn trò thật đáng tiếc." Cung Đông trào phúng " Còn đứng làm gì?"

Ninh Tiểu Tiểu nhanh chóng ngậm miệng, cô không muốn đáp lại sự châm chọc khiêu khích của Cung Đông, chỉ lẳng lặng quỳ xuống cạnh cửa. Cung Đông viết xong bài từ lâu, nhưng tới giữa khuya mới đứng dậy, mà Ninh Tiểu Tiểu sớm đã không duy trì được. Cung Đông đi tới, ngồi xổm xuống, Ninh Tiểu Tiểu ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt tuấn mỹ cùng đôi mâu quang sâu thẳm.

" Về sau còn dám bồi người đàn ông khác ngủ hay không?"

" Tôi..." Ninh Tiểu Tiểu bĩu môi, muốn khóc, lại nhịn xuống, cô cúi đầu " Không dám, chủ nhân, lần sau không dám..."

Cung Đông đem cô ôm lấy đặt trên giường, kéo váy cô lên, hai đầu gối toàn bộ đều hồng có chút ứ máu. Anh mang hòm thuốc tới bôi thuốc cho cô, anh ngồi xổm trước mặt cô, lại rất tỉ mỉ cẩn thận, Ninh Tiểu Tiểu đau tới nước mắt đều rơi xuống.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-117)