← Ch.181 | Ch.183 → |
Cẩn thận kiểm tra cho Tiểu Thất làm một phen, dienndnle, qu. y don thái độ của Thanh Lưu lại thêm một phần nghiêm trọng, "Tôi phải lập tức làm phẫu thuật cho Tiểu Thất......"
Lời Thanh Lưu nói lập tức khiến mọi người đen mặt.
Lập tức làm phẫu thuật?
Không phải tình hình của Tiểu Thất đã ổn định lại rồi sao? Không phải có thể đợi thêm mấy ngày sao?
Nhưng mà, Thanh Lưu nói, hiện tại phải lập tức làm phẫu thuật cho cô ấy?
"Đã xảy ra chuyện gì?" Liệp Ưng cau mày, "Không phải hôm qua vẫn còn rất tốt sao? Không phải vừa rồi vẫn còn khỏe sao?"
Thanh Lưu cau mày, dùng chăn đắp kín người Tiểu Thất.
Sắc mặt Tiểu Thất tái nhợt đến mức trong suốt, gần như thiếu sức sống.
Lắc đầu, "Tình hình trở nên tồi tệ hơn, dinendian. lơqid]on virus trên người Tiểu Thất đột nhiên lan tràn rất nhanh, không làm phẫu thuật tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?"
Mặc dù 'Tinh Thần Vương Tam Hào' so ra kém lợi hại hơn 'Tinh Thần Vương Nhất Hào'. Nhưng chỉ cần một khi bị tiêm vào trong thân thể của con người, theo máu tuần hoàn, não của con người, thần kinh, máu, lá gan cũng sẽ bị virus bên trong lây nhiễm.
Một khi bị lây nhiễm, người sẽ từ từ mất đi tri giác, sau đó lá gan ngừng hoạt động, khiến não chết đi, kế tiếp chính là cả người cũng chết!
Loại quá trình này không chỉ hành hạ bệnh nhân, càng hành hạ người nhà. Làm người nhà bệnh nhân thấy tình huống như thế, trong lòng như chịu phải tra tấn!
" Lộ Á Sâm đáng chết, lại dùng cách biến thái như thế để hành hạ Tiểu Thất!" Chu Tiêu nhíu mày lại, gương mặt ảm đạm nói rõ phẫn nộ trong lòng hắn vào giờ phút này.
"Không, hắn không phải muốn hành hạ Tiểu Thất." Giọng điệu Thanh Lưu lành lạnh, hoàn toàn khác hắn trước kia.
Thanh Lưu chính là tượng trưng cho ánh mặt trời, dfienddn lieqiudoon nơi có hắn đều là một mảnh ấm áp, một mảnh hoà thuận.
Mà bây giờ khắc này trên gương mặt Thanh Lưu chỉ cóthể dùng từ âm trầm để hình dung.
Không biết hiện tại phải làm sao đển hình dung tâm tình hiện giờ của Thanh Lưu......
"Sau cùng Lộ Á Sâm muốn giày vò chúng ta."
Tính tình Tiểu Thất kiên cường như thế, nếu cô thật sự không nhịn được khổ sở như thế, cuối cùng của cô ấy chính là một chữ chết!
Nhưng mà, nhóm người bọn họ lại phải nhìn Tiểu Thất khổ sở chết đi sống lại! Lúc thân thể Tiểu Thất chịu giày vò, còn tinh thần bọn họ lại chịu sức ép.
Sao bọn họ có thể nhìn Tiểu Thất khổ sở như thế?
"Ngũ Nhật trở về chưa?" Thanh Lưu hỏi.
Bọn họ phái người đi Mĩ đã trở lại, vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, Ngũ Nhật cũng đã chạy tới.
Ngũ Nhật ở đây, bọn họ mới có thể càng yên tâm, mới có thể càng thêm chắc chắn không chút sơ hở.
"Cũng sắp rồi." Liệp Ưng gật đầu.
Bên này vừa nói, bên kia Ngũ Nhật đi vào.
Đến cũng vừa khéo!
"Thanh Lưu, tôi đã trở lại." Ngũ Nhật đi tới trước mặt Thanh Lưu.
Hắn không phải bác sĩ, không biết làm sao để lấy được máu, càng không biết máu nào mới thích hợp với Tiểu Thất. Cho nên, da. nlze. qu;ydo/nn chỉ có thể dùng máy bay trực thăng vận chuyển toàn bộ những người này trở lại.
"Như vậy cũng tốt." Thanh Lưu gật đầu, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Hiện tại, hắn không chỉ là một người đàn ông yêu Tiểu Thất, càng là một bác sĩ.
Hắn nhất định không thể mất bình tĩnh, nhất định không thể......
Nếu không, ai tới cứu Tiểu Thất?
"Tiêu, bây giờ anh giúp tôi một việc." Thanh Lưu lấy một ống thủy tinh ra đưa cho Chu Tiêu, "Lấy một ít máu của mỗi người bọn họ, ta tôi phải phân tích trước mới có thể biết máu của người nào thích hợp với Tiểu Thất."
"Được." Chu Tiêu gật đầu.
Bọn họ không phải bác sĩ, chuyện gì cũng không thể làm cho Tiểu Thất.
Bọn họ không thể giúp Tiểu Thất giảm bớt đau đớn trên người, không thể khiến Tiểu Thất có thể ngồi dậy vào lúc này.
Bây giờ mỗi người bọn họ đều chỉ có thể làm là giúp đỡ Thanh Lưu, chỉ cần là việc bọn họ có thể làm được, coi như muốn bọn họ đi hái trăng trên trời, mỗi một người bọn họ cũng sẽ không hề có ý kiến, nói làm thì làm ngay!
"Thanh Lưu, cần chúng ta làm gì không?" Liệp Ưng nhìn Thanh Lưu, thái độ tràn đầy tin tưởng.
Mỗi một người bọn họ đều tin tưởng hắn, Tiểu Thất cũng sẽ tin hắn!
Thanh Lưu lắc đầu, nhìn Y Sâm, "Y Sâm, Tiểu Thất, tôi liều mạng của mình cũng phải cứu cô. Nhưng khi Tiểu Thất tỉnh lại, bất kể lựa chọn của cô ấy là gì, tôi cũng sẽ ủng hộ cô ấy. Anh...anh tự xem bản thân anh mà làm đi!"
Lời Thanh Lưu nói tựa hồ nhẹ nhàng, nhưng mà Y Sâm nghe được lại khiến hắn không khỏi cười khổ.
Chỉ cần Tiểu Thất có thể tỉnh lại, dieendaanleequuydonn bất luận muốn hắn làm cái gì hắn cũng nguyện ý.
Bất kể Tiểu Thất có tha thứ cho hắn hay không, hắn cũng sẽ lựa chọn bồi ở bên cạnh cô!
Lời Thanh Lưu nói, hắn vẫn nghe rõ.
Lần này, Thanh Lưu sẽ không buông tay Tiểu Thất, phải không?
Hắn yêu Tiểu Thất, chỉ là vẫn không phát hiện được tình yêu đó tận sâu trong đáy lòng.
Thanh Lưu yêu Tiểu Thất, nhưng hắn lại dám kiềm chế tình yêu của bản thân.
Nguyên nhân rất đơn giản, chính là Tiểu Thất thương hắn! Cho nên, Thanh Lưu tình nguyện để tình cảm của bản thân mục nát ở tận đáy lòng.
Y Sâm hắn tính thế nào cũng không bằng Thanh Lưu! Tình yêu của Thanh Lưu có thể vô tư như thế, còn hắn thì sao?
Hắn quá tàn nhẫn, không phải sao?"
Y Sâm chậm rãi mở miệng, chỉ nói một câu, "Tôi thua."
Hắn thua bởi chính mình!
Thanh Lưu lạnh nhạt liếc nhìn Y Sâm, xoay người, nhìn Liệp Ưng, "Không phải toàn bộ máu đều thích hợp với Tiểu Thất. Tôi đã bảo Tiêu đi lấy máu của bọn họ. Chỉ cần tôi kiểm tra sẽ biết một số người không thích hợp. Những người này, sẽ giao cho cậu giải quyết."
Chỉ cần kiểm tra được máu thích hợp, hắn sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật cho Tiểu Thất.
Bây giờ kéo dài thêm một phút nào cũng sẽ cực kỳ bất lợi cho Tiểu Thất!
"Được, tôi biết rõ." Liệp Ưng nhìn Thanh Lưu, Die nd da nl e q uu ydo n "Thanh Lưu, anh cực khổ rồi. Những chuyện này tôi sẽ giải quyết, người cứ yên tâm làm phẫu thuật cho Tiểu Thất đi!"
Thật ra thì, trong số bọn họ, tâm tư của Thanh Lưu luôn cẩn thận nhất.
Có thể bản tính trời sinh của một bác sĩ đi! Bọn họ cũng cảm thấy tự thẹn không bằng điểm này!
"Các anh đi ra ngoài đi!" Giọng của Thanh Lưu lạnh nhạt, "Tôi muốn chuẩn bị một chút......"
Nếu cuộc phẫu thuật thuận lợi, hắn cũng phải tiến hành đên năm giờ.
Hi vọng tất cả có thể thuận lợi......
← Ch. 181 | Ch. 183 → |