Đêm trước hôn lễ
← Ch.128 | Ch.130 → |
Hiện tại Hàn Mộ nhìn bản thân trước gương.
Áo cưới màu trắng mặc trên người, nhìn bên cạnh, thêm bộ trang sức nhỏ bên cạnh cô. Thật sự phải kết hôn sao? Gả cho người đàn ông cô yêu! Gả cho cha ruột của bảo bối Thược Thược nhà cô!
Hàn Mộ đưa tay vỗ vỗ vào mặt mình, trang điểm không đậm không nhạt làm cho gương mặt cô vốn xinh đẹp càng lộ vẻ siêu phàm thoát tục. Tốc độ này có phải hơi nhanh rồi không?
Hàn Mộ mỉm cười, kéo làn váy, xoay một vòng. Áo cưới rất đẹp! Cái áo cưới này do Mễ Lan Đặc từ nước Pháp đặc biệt chế tác, giá trị hơn hai mươi vạn đô la!
"Ha ha.... ." Hàn Mộ cười khúc khích.
Cô còn nhớ rõ khoảnh khắc Ninh Nhị quỳ xuống trước mặt Thược Thược và ông Ninh cầu hôn cô. Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng càng thêm cảm động và kinh hỉ. Cô cũng là một cô gái, cho tới nay sự lãng mạn trong lòng cô vẫn chưa từng bị xóa đi. Cho nên cô cứ như vậy mà đồng ý lời cầu hôn.
Nhanh sao? Đúng là hơi nhanh. Nhưng chỉ cần tình yêu này thật tình là được.
Hàn Mộ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, vỗ vỗ hai chân đau nhức.
Xem ra, hôm nay nhất định sẽ bận rộn cả ngày rồi!
"Cạch...." một tiếng, cửa phòng được mở ra, lại đóng lại ngăn cách với náo nhiệt bên ngoài.
Hàn Khuynh Thược đi đến, miệng vừa lẩm bẩm.
"Thược Thược?" Hàn Mộ nhìn Hàn Khuynh Thược nhếch miệng lên, khóe miệng mỉm cười vui vẻ.
Con bé này chắc cũng vừa náo loạn gì đó?
"Mẹ." Hàn Khuynh Thược chạy đến bên cạnh Hàn Mộ, ôm lấy cổ cô: "Mẹ, người thật sự phải kết hôn sao? Gả cho con hồ ly thối kia!"
Hàn Mộ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hàn Khuynh Thược.
Hàn Khuynh Thược rướng cái đầu nhỏ của mình, đáng thương nhìn Hàn Mộ: "Mẹ!"
"Thược Thược!" Khóe mắt Hàn Mộ mỉm cười hơi nhếch lên, cũng hơi ủy khuất nhìn Hàn Khuynh Thược: "Bán mẹ đi chính là con, hiện tại muốn mặc cả trả giá cũng là con! Sao mẹ phát hiện càng ngày mẹ càng không đáng giá chứ!"
"Nào có?" Hàn Khuynh Thược đứng lên, vẻ mặt bất mãn: "Con hồ ly thối kia ngay cả sính lễ cũng không có. Mẹ con một phân tiền cũng không cho! Nói thật, mẹ uổng công vô ích đưa cho hồ ly thúi, thật sự một chút cũng không đáng tiền!"
"Hả?" Hàn Mộ ra vẻ ngạc nhiên: "Vậy sẽ không lấy chồng. Chúng ta sẽ không bị tiền mất tật mang?"
Dứt lời, Hàn Mộ muốn cởi áo cưới trên người ra.
"Ui, mẹ bảo bối, mẹ mau dừng lại, dừng dừng..." Hàn Khuynh Thược sốt ruột nói.
Đâu là nguyên nhân Ninh thiếu không đặt sính lễ. Căn bản là nó sợ mẹ của nó có chồng rồi sẽ quên nó, được không?
"Được rồi, Thược Thược không nói!" Hàn Khuynh Thược ngồi ở một bên, hai tay chống lên đầu nhỏ của mình, hai mắt nhìn sàn nhà.
"Haizz!" Hàn Mộ sâu kín thở dài một hơi.
Thật là một con bé kỳ quặc! Trong lòng nó nghĩ như thế nào chẳng lẽ cô không biết sao?
Hàn Mộ ngồi bên cạnh Hàn Khuynh Thược, một tay cô cầm lấy bàn tay của con bé đặt lên ngực mình, vuốt ve cái đầu nhỏ của nó: "Thược Thược, mẹ vĩnh viễn yêu con. Con nữa, người thương yêu con sẽ có thêm một con hồ ly thúi và một ông hồ ly!
"Mẹ!" Hàn Khuynh Thược ngẩng đầu lên, nghiêm túc gật đầu: "Con biết rồi. Chỉ là... Chỉ là con lo lắng......."
Hàn Khuynh Thược miễn cưỡng ngăn chặn miệng mình, lời vừa ra đến miệng lại nuốt trở về.
Hôm nay là thời gian mẹ phải kết hôn. Nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, rốt cuộc nó có nên nói hay không?
"Thược Thược, rốt cuộc làm sao vậy? Hôm nay sao con ấp úng vậy?" Hàn Mộ cầm bàn tay nhỏ bé của Hàn Khuynh Thược, hỏi thăm con bé.
"Ôi, con phải nói thế nào đây?" Hàn Khuynh Thược sốt ruột. Sớm biết như vậy sẽ không đến nhìn mẹ, nếu mẹ biết được cũng không biết phải làm sao!
"Thược Thược, nếu con không nói. Hôm nay mẹ sẽ không kết hôn!" Hàn Mộ gở đầu sa xuống, ném vào một góc.
"Được rồi! con nói còn không được sao!" Hàn Khuynh Thược mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nhặc đầu sa lên, đưa cho Hàn Mộ.
Hiện tại, chỉ hy vọng mẹ của nó có thể bình tĩnh một chút!
Hàn Mộ tiếp nhận đầu sa, nhìn Hàn Khuynh Thược, chờ nó mở miệng.
"Là phía bên nước Mỹ!" Hàn Khuynh Thược dừng một chút: "Đường Á Sâm chiếm quyền lợi, ông Ốc Khắc bị giam cầm, của lớn của ông ta bị Đường Á Sâm làm cho.......... ."
"Thược Thược, tin tức chính xác không? Con xác định?" Hàn Mộ ngẩng đầu nhìn Hàn Khuynh Thược, thần sắc trên mặt bình tĩnh, dường như không có một tia dao động.
Hàn Khuynh Thược thở dài một hơi. Hoàn hảo mẹ nó rất bình tĩnh!
"Dạ!" Tin tức chính xác không sai."
Thật ra bên nước Mỹ, tin tức kia đã bay đầy trời rồi. Chỉ là bọn họ an phận ở thành phố A, không nghe được tin tức gì mà thôi!
"Mẹ, con còn nhớ, Đường Á Sâm kia đối với người......." Hàn Khuynh Thược dừng lại một chút, giọng nói hơi nhỏ đi, nói tiếp "Dường như ông ta đối với mẹ.......... ."
Hàn Mộ sững sốt. Thược Thược cũng nhìn ra?"
Cho tới bây giờ cô đều nghĩ tự mình đa tình, do hiểu lầm. Vậy xem ra không phải như thế!
"Thược Thược, con nhìn ra cái gì?" Hàn Mộ hỏi, mang theo chút khó hiểu.
Hàn Khuynh Thược lập tức có cảm giác muốn thở dài. Chuyện gì mẹ cũng có thể hiểu rõ, nhưng vì sao gặp phải chuyện tình cảm ngay cả người đều ngu ngốc?
Đối với hồ ly thúi là thế này! Đối với Đường Á Sâm cũng là thế này!
"Mẹ!" Hàn Khuynh Thược trợn mắt: "Đúng vậy! đứa ngốc cũng đều nhìn ra, Đường Á Sâm kia đối với mẹ "Trong lòng có loạn" đó!"
Hàn Mộ mỉm cười, cô lắc đầu: "Quên đi, bây giờ chúng ta đang ở thành phố A. Chuyện xa ngàn dậm chúng ta không có cách nào khống chế! Hơn nữa, bây giờ mẹ phải gã cho cha hồ ly của con!"
"Dạ!" Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng đúng!"
Hàn Mộ ngồi trên ghế sô pha, trong lòng hơi khẩn trương. Cô đột nhiên có cảm giác có một loại dự cảm không tốt!
Lắc đầu, Hàn Khuynh Thược nói, trong lòng an ủi chính mình, đây chỉ là kết hôn khẩn trương mà thôi!
← Ch. 128 | Ch. 130 → |