← Ch.014 | Ch.016 → |
"Đau..." Lông mi Hàn Khuynh Thược khẽ run lên, một tiếng rên nhẹ theo đôi môi anh đào truyền ra.
Từ từ mở mắt, một lúc sau thích ứng được với ánh sáng. Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng xoa xoa trán.
Đầu có chút trầm xuống.
Trong lòng Hàn Khuynh Thược thầm ôm nhiều cảm xúc, nó nhớ rõ ràng trước khi hôn mê có một tiếng vang thật lớn. Nó hiện tại đang ở đâu?
Hàn Khuynh Thược cau mày, liếc mắt nhìn chung quanh một cái.
Gian phòng cực kỳ xa hoa.
Cả gian phòng đều là trang trí theo phong cách Châu Âu, trang nhã mà xa xĩ.
Vật quý nhất chính là chiếc đèn Lưu Ly, tranh sơn thủy theo phong cách Châu Âu, đồ dùng bằng gỗ lim tinh xảo, còn có thảm lót sàn bằng lông mềm mại.
"Chẳng lẽ là..." tay Hàn Khuynh Khóa nâng trán, đôi mắt khẽ nhìn xuống, trong miệng thì thào, "Hồ ly thối tha sao?"
"Cạch..." Một âm thanh mở cửa truyền đến.
Lông mày Hàn Khuynh Thược nhíu lại, lấy tốc độ nhanh nhất nằm xuống giường, nhắm mắt, giả bộ ngủ.
Tiếng giày cao gót "cộc cộc" bắt đầu vang lên ngoài cửa.
Hàn Khuynh Thược khẽ cau mày, không phải tên hồ ly thối tha kia! Là con gái...
Bạch Thanh Tinh hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Khuynh Thược đang nằm trên giường, ánh mắt đó chỉ mong sao đem con bé đi lăng trì.
Một đứa bé gái cực kỳ xinh đẹp. Nhưng mà, nó dựa vào cái gì mà nằm trên giường Doãn Tích chứ? Phòng Doãn Tích cô còn chưa được vào lần nào, chứ đừng nói là giường của anh ta!
Hàn Khuynh Thược cảm thấy có một ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào mình, dường như muốn nhìn xuyên qua bản thân mình.
Chán ghét nó sao?
Hàn Khuynh Thược lườm lườm miệng, làm gì! Không biết các cô có nhận ra hay không?
"Uhm.... ." Hàn Khuynh Thược làm bộ mới tỉnh lại, phát ra một tiếng rên rỉ, "Oa, đây là đâu?"
Bạch Thanh Tinh không ngờ Hàn Khuynh Thược đột nhiên tỉnh lại. Cô hơi sửng sốt, không biết trả lời Hàn Khuynh Thược như thế nào.
Hàn Khuynh Thược hơi cuối đầu, khóe miệng nở một nụ cười nhanh chóng, sau đó rất nhanh liền biến mất. Nó kéo góc áo của Bạch Thanh Tinh, vẻ mặt vừa ủy khuất vừa nghi ngờ, "Dì ơi, dì có thể nói cho con biết, đây là nới nào không?"
"A?" Sắt mặt Bạch Thanh Tinh đột nhiên thay đổi trong nháy mắt, lúc trắng lúc đỏ.
Dì? Đứa nhóc này kêu cô bằng dì sao?
Cô mới hai mươi tuổi, nhừng mà tuổi tác còn trẻ. Mà bình thường cô bảo dưỡng vô cùng tốt, được xem là cô gái xinh đẹp cao quý, ai gặp cũng thích. Làm sao lại có thể bị một đứa nhóc kêu bằng dì chứ?
"Không phải dì sao?" Hàn Khuynh Thược cau mày, giống như tự hỏi tự đáp. Chỉ thấy Hàn Khuynh Thược cười sáng lạng, "Được rồi, con sai rồi, phải gọi là bà!"
"Mày..." Bạch Thanh Tinh lập tức hiểu ra, "Xú nha đầu, mày cố ý!" Giơ bàn tay lên, nghĩ muốn đánh vào khuôn mặt nhỏ của Hàn Khuynh Thược. Cái con nhóc chết tiệc này, vậy mà cứ quanh co lòng vòng cười nhạo mình!
"Hừ..." Sắc mặt Hàn Khuynh Thược đen lại. Đàn bà ngốc, vậy mà muốn ra tay với tôi sao? Bà cũng không xem lại bản thân mình, giống cái gì!
Hàn Khuynh Thược giơ tay lên, dễ dàng bắt được tay của Bạch Thanh Tĩnh, "Bà tính cái gì? Muốn đánh tôi sao? Kiếp sao đi..."
Hàn Khuynh Thược cười cao ngạo, không đem Bạch Thanh Tinh đễ vào mắt một chút nào.
"Mày..." Bạch Thanh Tinh tức giận. Cô không nghĩ tới, một đứa nhóc mà có thể mạnh đến vậy, mạnh đến nỏi có thể ngăn cản bàn tay của mình.
"Mày cái gì mà mày!" Hàn Khuynh Thược liếc Bạch Thanh Tinh, "Biến, đừng cho tôi gặp lại bà, bà già!"
Hai tay Hàn Khuynh Thược ôm trước ngực, nhìn thẳng Bạch Thanh Tinh. Vẻ mặt như muốn nói, biết không dể chọc đến tôi thì mau mau biến khỏi trước mặt tôi.
"Hừ..." Bạch Thanh Tinh thu tay lại, oán hận trừng mắt nhìn Hàn Khuynh Khóa, vẻ mặt không phục, "Nha đầu chết tiệt, mày chờ đó..."
← Ch. 014 | Ch. 016 → |