← Ch.058 | Ch.060 → |
Bản cập nhật phần mềm nhỏ còn chưa làm xong, với cuộc điện thoại này của Lệ Tiêu Hành, Kỷ Phồn Âm đành tạm thời thi hành quy định thu phí cũ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Kỷ Phồn Âm vừa mở cửa vừa hỏi, "Thái độ của cô ta sinh ra biến hóa rất lớn sao?"
"... Đúng." Lệ Tiêu Hành đáp ngắn gọn.
Kỷ Phồn Âm ồ một tiếng.
Xem ra Kỷ Hân Hân cũng biết quản lý mấy nhân vật quan trọng rồi, vừa liên hệ cha Kỷ mẹ Kỷ, vừa liên hệ Lệ Tiêu Hành, vậy có lẽ là cũng đã đạt chung nhận thức với Sầm Hướng Dương rồi nhỉ.
Nhưng mà cho dù là một bộ tổ hợp đến cùng một lúc thì đã làm sao?
Kỷ Hân Hân còn chưa biết chuyện Lệ Tiêu Hành cũng là một trong những khách hàng của cô, càng không biết chuyện mạo danh thay thế của cô ta đã bị bại lộ.
Trong tuyến tình cảm này, người nhìn bi thảm có vẻ là Lệ Tiêu Hành, nhưng cuối cùng nói không chừng người thảm nhất lại chính là Kỷ Hân Hân.
Trò chơi công lược này bắt đầu chơi vui hơn rồi.
Tưởng tượng một chút xem, nếu như đây là một trò chơi yêu đương công lược, thì có nghĩa là người chơi Kỷ Phồn Âm đang điều khiển và khống chế nhân vật Lệ Tiêu Hành đi công lược Hải Vương Kỷ Hân Hân rồi.
Kỷ Phồn Âm nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên phì cười một tiếng.
"... Cười cái gì?"
"Đây không phải chuyện tốt sao?" Kỷ Phồn Âm hỏi Lệ Tiêu Hành, "Phải sinh ra thay đổi mới tốt, qu.ⓐ.𝐧 ♓.ệ trước kia của hai người cũng mãi mà không thay đổi. Nếu như tôi không nghĩ sai, hiện tại chắc là cô ta gặp phải trắc trở gì rồi, cảm thấy bất an, nên mới tìm kiếm cảm giác ỷ lại trên người anh."
"Cho nên cô cảm thấy tôi không cần làm gì hết?" Lệ Tiêu Hành hỏi.
"Nếu để mà nói thì anh có thể lựa chọn hưởng thụ." Kỷ Phồn Âm nói, "Tôi cảm thấy anh có thể thỏa thích hưởng thụ sự ỷ lại và lấy lòng của cô ta; nhưng mà, ở một phương diện khác, nếu như cô lựa chọn không tiếp nhận, cô ta có lẽ sẽ càng bất an, càng cho nhiều tâm tư lên trên người của cô đi."
Lệ Tiêu Hành trầm mặc một hồi.
Sau đó anh ta dùng giọng nói thanh thanh đạm đạm hỏi: "Cái sau đi, cụ thể nên làm như thế nào?"
Kỷ Phồn Âm cảm thấy tính cách Lệ Tiêu Hành cũng thật là vặn vẹo.
Không biết là anh ta trời sinh như thế, hay là bởi vì thân thể tàn tật mà thành, hoặc là cả hai tác dụng chung vào một chỗ.
Tóm lại là từ sau khi Lệ Tiêu Hành trở thành khách hàng, Kỷ Phồn Âm càng cảm thấy h●🅰️●m mu●ố●𝐧 khống chế của người này và Kỷ Hân Hân thực sự là tương xứng với nhau.
Kỷ Phồn Âm tiêu hơn nửa giờ cho Lệ Tiêu Hành để phân tích tâm lý và dạy cách công lược cho anh ta, cuối cùng còn nói đến một vấn đề nhỏ để bạn học trả lời: "Điểm trọng yếu nhất là gì?"
"... Không hứa hẹn bất cứ cái gì cả." Lệ Tiêu Hành là một học sinh học tập rất nhanh.
"Đúng rồi." Kỷ Phồn Âm thỏa mãn gật gật đầu, đang chuẩn bị cho Lệ Tiêu Hành tan học, lại nghe thấy Lệ Tiêu Hành mở miệng.
Anh ta nói: "Tựa như trước kia cô ấy làm với tôi."
Kỷ Phồn Âm cầm cái bàn chải đánh răng chạy bằng điện, nhìn mặt mình trong gương một chút.
Chỉ cần nét mặt và ánh mắt đều có thể kiếm soát thì giới hạn trước kia với Kỷ Hân Hân đều có thể trở nên mơ hồ.
Đồng thời, chỉ cần điều chỉnh một chút ở trên phương diện khác thì cũng có thể bày ra nét mặt của "Kỷ Phồn Âm".
"―― Lệ tiên sinh, anh định kết hôn với Kỷ Hân Hân sao?" Kỷ Phồn Âm nhìn ánh mắt của mình trong gương, hỏi, "Sau khi anh thật sự chinh phục được cô ta?"
"Đương nhiên." Lệ Tiêu Hành đáp lại rất yên bình, "Tôi yêu cô ấy."
Kỷ Phồn Âm cười cười: "Sắp đến thời gian thôi, Lệ tiên sinh ngủ ngon. Sau này tôi sẽ có điều chỉnh với tiêu chuẩn thu phí, cụ thể như nào sẽ nói cho Phạm trợ lý."
"Biết rồi." Lệ Tiêu Hành hoàn toàn không thèm để ý với việc giá cả thay đổi, lên tiếng một cái rồi liền cúp điện thoại.
Kỷ Phồn Âm đang định đặt di động xuống để bắt đầu đánh răng, đúng lúc trông thấy trên điện thoại nhảy ra tin nhắn của vị kỹ sư làm chương trình kia gửi tới, bấm vào đó để xem.
Đối phương nói: 【 Đã làm xong, cô xem thử một chút xem còn có cái gì phải sửa đổi hay không. 】
Kỷ Phồn Âm mở phần mềm ra kiểm tra một chút, cảm thấy không có vấn đề gì, sảng khoái thanh toán số dư cho vị kỹ sư kia.
Đối phương đáp lại một câu【 nhận được 】đơn giản rồi liền không còn động tĩnh.
Kỷ Phồn Âm nhìn thời gian trên điện thoại di động, đều sắp hai giờ rồi, kỹ sư kiếm tiền nuôi gia đình cũng không dễ.
Sau khi cập nhật cái phần mềm nhỏ kia xong, Kỷ Phồn Âm cũng rửa mặt xong, lập tức nằm xuống giường.
―― đương nhiên, trước tiên là phải thiết lập ngày hôm nay thành ngày nghỉ.
Ngày đầu tiên phần mềm nhỏ đưa vào sử dụng, Kỷ Phồn Âm phát hiện tình huống còn phức tạp hơn so với mình tưởng tượng.
Thí dụ như, có vài người vô cùng vô đức, vừa vào đã chọn ngay cái giá cao nhất, chính là Bạch Trú.
Nhưng cuối cùng cậu ta cũng học được cách khiêm tốn một chút, không còn bao trọn một ngày nữa, mà chỉ đặc biệt lựa chọn giờ ăn cơm trưa và giờ ăn cơm tối, giữa trưa là mười một giờ đến hai giờ, buổi tối là sáu giờ đến chín giờ, hết thảy sáu giờ.
Trống ra buổi chiều và khoảng bốn giờ trống giữa hai khoảng thời gian.
Kỷ Phồn Âm: "..." cảm thấy thật sự khó xử.
Ngẫm lại thì bốn giờ đó có thể làm cái gì?
Nếu như Kỷ Phồn Âm lười biếng thì khoảng thời gian này đều sẽ miễn phí tặng cho cậu ta.
Nhưng Kỷ Phồn Âm tuyệt sẽ không để loại chuyện lợi người hại mình này xảy ra, cô lập tức mở APP xem phim ra xem gần đây có phim gì mới chiếu lên hay không.
Thậm chí đi hát KTV cũng tốt hơn là cho không thời gian!
A, đúng rồi, còn có thể đi xem phòng.
Vào ngày đầu tiên phần mềm nhỏ bắt đầu hẹn trước, Kỷ Phồn Âm đi đến nhà Bạch Trú và cùng cậu ta ăn cơm trưa.
Lúc gần hết hai giờ, ánh mắt Bạch Trú liền bắt đầu nhìn nhìn quan sát Kỷ Phồn Âm.
Kỷ Phồn Âm đặt đĩa hoa quả vào trong tay Bạch Trú, hỏi: "Làm gì mà cứ nhìn chị thế?"
Bạch Trú hừ nhẹ: "Tôi đang suy nghĩ tiếp theo sẽ làm gì. Lại chơi game nhé?"
"Được thôi."Con mắt Kỷ Phồn Âm cũng không nháy mắt lấy một cái liền đáp ứng.
Nhãn tình Bạch Trú sáng lên, đưa đĩa hoa quả lại cho Kỷ Phồn Âm: "Cô ăn đi, tôi đi mở máy tính."
Kỷ Phồn Âm ăn hoa quả.
Bạch Trú mới đi ra được mấy bước, chuông đếm ngược đã vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông quen thuộc đáng ghét này, nụ cười trên mặt Bạch Trú nhanh chóng biến mất, cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Kỷ Phồn Âm: "Không phải đã nói là chơi game rồi hay sao!"
"Cũng đâu phải tôi đáp ứng cậu." Kỷ Phồn Âm nuốt miếng trái cây trong miệng xuống rồi mới chậm rãi trả lời cậu ta, "Mấy giờ sau tôi sẽ đến."
Cô cầm điện thoại di động đứng dậy, lấy cái áo khoác đặt ở ghế sô pha của mình rồi đi ra ngoài.
"Mấy giờ sau đó rõ ràng là cô rảnh!" Bạch Trú cầm điện thoại, gõ vào màn hình, "Đừng nghĩ đến việc gạt tôi!"
"Thẻ ngân hàng còn có số tiền rõ ràng đấy, không trả tiền nào thì ai rảnh mà làm việc cho cậu." Kỷ Phồn Âm có lý có cứ phản bác cậu ta, "Thời gian không làm việc, đương nhiên chính là thời gian cá nhân của tôi, tôi làm cái gì cậu quản được chắc?"
Bạch Trú "..." đơ một chút: "Vậy cô định đi làm gì?"
Kỷ Phồn Âm đi giày xong, thờ ơ nói: "Xem phim."
"A? Cô đi xem phim cùng với ai ――" Bạch Trú nổi giận ngẩng đầu lên, mới chất vấn được một nửa, Kỷ Phồn Âm căn bản không nghe đi đã ra ngoài, đồng thời còn trở tay đóng cửa lại.
Bạch Trú: "..."
Cậu đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống lầu dưới, đồng thời lại lấy điện thoại ra xem đánh giá phim của Kỷ Phồn Âm trên Weibo.
Hồi đi Hi Lạp Bạch Trú đã để cô theo dõi mình, mặc dù sau đó Kỷ Phồn Âm đã xóa lượt theo dõi kia, nhưng tên Weibo của Kỷ Phồn Âm thì cậu ta đã nhớ rõ.
Đồng thời gần đây, ngày nào cậu ta cũng lướt trang Weibo