Truyện:Chủ Nhân Được Tạo Ra Như Thế Nào? - Chương 12

Chủ Nhân Được Tạo Ra Như Thế Nào?
Trọn bộ 42 chương
Chương 12
Bị bệnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)

Gian phòng đối diện, rèm cửa sổ được kéo chặt, chỉ thấy một vệt sáng màu vàng nhạt hiện trên mép.

Thành Dao, cô ấy... sau chuyện xảy ra ngày hôm nay... bây giờ... không còn hứng thú với anh nữa sao?

Cảm giác bị bỏ rơi giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu.

Chu Tĩnh Vũ nhất thời ủ rũ muôn phần. Vừa rồi còn đang rối rắm mối 🍳𝐮*𝒶*ռ 𝒽*ệ của mình với người ta, hiện tại đã bị thực tế ♓ⓤ𝐧-🌀 h-ă𝐧-🌀 tát vào mặt. Còn có thể là cái 🍳.𝖚.𝒶.𝖓 𝒽.ệ gì nữa? Cánh cửa đó đã hoàn toàn ngăn cách hết mọi 🍳.u𝐚.n ♓.ệ!

Anh rốt cuộc làm sai ở đâu? Biểu hiện của anh có quá tệ không? Thái độ của anh có phải rất dọa người?

Anh tưởng rằng cô thích như vậy!

Trằn trọc cả đêm, ngày hôm sau, Chu Tĩnh Vũ đi làm với đôi mắt gấu trúc.

Bành Gia Niên còn quấn gạc trên vai, nhìn thấy anh như vậy, anh ta khó hiểu, "🌜·𝒽·í·ռ·♓ ⓣг·ị viên* vừa mới nói rằng tôi nên nghỉ ốm, tôi nghĩ anh mới là người cần nghỉ ốm đấy, anh Vũ. Làm sao vậy hả? Làm cái bộ dạng như muốn ↪️♓.ế.т đến nơi vậy?"

(*Gốc: 教导员 - Giảng viên ↪️𝐡*í*𝖓*ⓗ ⓣ𝓇*ị: Huấn luyện quân sự và công tác 🌜híп●𝖍 ✝️𝐫●ị khi làm nhiệm vụ)

Đối phương không hề mắng mỏ khiến Bành Gia Niên càng thêm kỳ lạ, "Là vì cô y tá nhỏ ngày hôm qua đấy phỏng? Anh Vũ, anh thể hiện không đúng chỗ à?"

Chu Tĩnh Vũ đen mặt liếc anh ta một cái, Bành Gia Niên lập tức khóa mõm.

Nhìn bộ dáng muốn ă_𝐧 ⓣh_ị_✞ п_𝖌_ư_ờ_❗ kia của Chu Tĩnh Vũ, anh ta e rằng mình đã đoán đúng.

-

Khi anh trở về nhà dưới ánh trăng đầy sao, việc đầu tiên Chu Tĩnh Vũ làm sau khi cởi giày bước vào nhà là đi đến cửa sổ phòng ngủ, nhìn sang phòng của Thành Dao.

Lúc này đây, không chỉ rèm cửa bị kéo kín, mà ngay cả đèn cũng không sáng.

Cánh cửa thế giới mới được Thành Dao mở ra ngày hôm qua, "cạch" một tiếng bị đóng lại.

Chu Tĩnh Vũ vô cùng ảo não, anh đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với Thành Dao.

Ngày hôm qua anh chỉ quan tâm đến sung ş-ư-ớn-g của bản thân mà không tôn trọng tâm trạng và cảm xúc của Thành Dao, con gái nhà người ta cho dù có thích bị đối xử thô bạo đi nữa thì đó cũng chỉ là vấn đề của tính cách.

Là một người đàn ông có trách nhiệm, nếu sau này không cân bằng giữa an ủi và che chở, thì có khác gì cái loại "cầm thú" trong mắt cô và tên cặn bã đánh người trong bệnh viện đâu?

Vì sự sung ⓢư*ớռ*g của bản thân mà làm tổn thương người khác, bất kể là về thể xác hay tinh thần thì đều không thể nào tha thứ.

Trái tim Chu Tĩnh Vũ xoắn vào nhau, từng chút một rơi vào băng giá.

Vài ngày tiếp theo, Chu Tĩnh Vũ thậm chí còn không có tình cờ gặp Thành Dao ở cầu thang. Có một lần anh nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, anh làm bộ mở cửa đi ra ngoài, nhưng những gì anh nhìn thấy là bạn thuê chung nhà của Thành Dao, cô ấy chào anh một cách kính trọng, "Xin chào, cảnh sát Chu."

Hầu kết của Chu Tĩnh Vũ giật giật, nhưng anh vẫn không có gan mở miệng hỏi câu "Thành Dao đâu?"

Vào một ngày sau khi giúp Bành Gia Niên trực ban, buổi sáng thức dậy, Chu Tĩnh Vũ cảm thấy đầu hơi nặng nề, đến giữa trưa thì trán 𝐧ó·𝖓·𝖌 𝓇·a·ⓝ.

Tố chất thể lực của anh thuộc loại số một số hai trong đơn vị, bình thường chạy 5 km cũng không bị ✝️.𝖍.ở gấ.🅿️, nhưng lần này, không hiểu sao một cơn cảm lạnh nhỏ đã đánh gục anh.

Chu Tĩnh Vũ xin nghỉ ốm, cố chống đỡ về nhà, mơ mơ màng màng lấy ra một lọ thuốc cảm không thấy rõ tên, lững thững đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh nuốt hai viên thuốc.

Tựa vào tường hít thở mấy hơi rồi trở về phòng, ngã 🦵ê*ռ 𝖌*ℹ️ườ𝐧*ⓖ, kéo nửa tấm chăn lông lên quấn lấy ✝️𝐡*â*ռ ✝️𝐡*ể, m·ê ɱ🅰️·п chìm vào giấc ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, Chu Tĩnh Vũ cảm giác được có người đang nhẹ nhàng lay anh.

Anh cố gắng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thành Dao.

"Tại sao đi ngủ mà không đóng cửa?" Cô hỏi, "Cho dù là cảnh sát thì cũng không nên lớn gan như vậy."

Mặt Chu Tĩnh Vũ vẫn đỏ như lửa đốt, Thành Dao vươn tay sờ trán anh, "Anh bị bệnh ạ? Đã uống thuốc chưa?"

Người đàn ông gật đầu trước, sau đó lại lắc đầu.

Thành Dao cau mày nhìn anh.

Chu Tĩnh Vũ nói dối, anh cố ý nói rằng mình không uống thuốc, giống như khi còn nhỏ, cố ý làm cho bệnh nhẹ ngày càng nghiêm trọng hơn để có được sự quan tâm chăm sóc của gia đình.

Nhìn thấy ánh mắt trách móc của Thành Dao, anh ngược lại cảm thấy có chút vui mừng.

Chương (1-42)