Sâu quá
← Ch.27 | Ch.29 → |
Trong phòng sáng ngời, tiếng ✞♓*ở d*ố*🌜 của cả nam lẫn nữ chồng chéo lên nhau, âm thanh phát ra khi 𝐡.ô.п 𝖒.ô.𝐢 cũng liên tục vang lên. Vóc dáng Trần Đạc cao, vai rộng lưng dày, hình thể cũng to hơn cô nhiều, Giản Thực dựa vào lòng anh nhìn lại càng nhỏ xinh.
Cô bị 𝐡ô●𝐧 đến nỗi khó thở, cổ cũng mỏi nhừ. Trần Đã tạm thời tha cho cô, nhưng động tác trên tay không dừng lại. Từ bên cạnh nhìn vào, Giản Thực bị anh quấn lấy từ phía sau như dây đằng, bầu ռ𝐠·ự·c phía trước cùng tiểu huyệt đều bị anh đùa bỡn.
Rất sắc tình.
Trần Đạc vùi mặt vào cổ cô, làn da của cô đều bị môi lưỡi anh 𝖑_❗_ế_𝐦 ướt. Cô 𝖙𝐡●ở ⓓ●ố●↪️, phía dưới cũng ướt đầm đìa. Giản Thực vô lực dựa vào vai anh, cả người mềm thành vũng nước: "Trần Đạc, đừng sờ nữa, a... em..." Hàm răng cũng run lên: "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh..."
Cánh tay nâng lên chạm đến đầu anh, mà Trần Đạc lại cúi xuống, 〽️_ú_т mạnh khối da sau cổ cô.
"Cái này không phải chuyện quan trọng sao?" Trần Đạc khàn giọng hỏi. Anh vét chất nhầy vừa chảy ra để bôi lên âm đế rồi bắt đầu xoa ấn, dương v*t kẹt giữa hai môi â·𝖒 𝒽·ộ, huyệt khẩu đỏ bừng không ngừng khép mở, quy đầu cũng nhợt nhạt 𝐜·ắ·〽️ và·0.
Anh hỏi cô có muốn nhìn anh tự an ủi không.
Mặt Giản Thực lập tức đỏ bừng.
Cuối cùng Trần Đạc vẫn đỡ dương v*t, quy đầu thô to căng huyệt khẩu ra hết cỡ, cuối cùng 𝐜ắ*𝐦 ✌️*à*ⓞ từng chút, từng chút một. Hai cơ thể dây dưa trên sofa, mặt ghế đã ướt tảng lớn, quần áo vứt bừa dưới chân.
Lúc Giản Thực kiệt sức ngã vào người anh, Trần Đạc còn đang ác liệt dùng tay vừa xoa vừa cắm. Hai chân đang mở rộng lại muốn κẹ●𝓅 𝖈●ⓗặ●ⓣ, chất lỏng trong suốt phun ra ngoài. dương v*t của anh bị kẹp thoải mái, †𝖍.ở 𝐡.ổ.𝓃 ♓ể.𝖓 nhắm mắt lại: "Giản Thực..." Anh vẫn không nỡ buông cô ra, một lần nữa nâng chân cô lên, đè cô xuống sofa mà nhấp.
Giản Thực đã khóc đến nỗi khoé mắt phiếm hồng, ngón tay túm lấy tóc anh muốn kéo ra, nhưng anh ⓥù●𝐢 ⓥ●à●ο càng sâu, khi ngậm lấy núm vú còn cố tình 𝐦-ú-ⓣ thành tiếng "chậc chậc" khiến k.♓.ο.á.𝐢 𝖈ả.〽️ tê dại bên trong cô như bùng lên.
Giống như bị ném lên đám mây bồng bềnh trên cao, đầu óc mơ hồ: "Trần, Trần Đạc..." Tiếng г_ê_ⓝ ⓡ_ỉ đứt quãng, Giản Thực đỏ mặt gọi tên anh.
Trên người Trần Đạc ướt đẫm mồ hôi, xoè tay cùng cô mười ngón đan chặt vào nhau: "Hửm?"
dương v*t vốn đã 𝓇ú_𝖙 𝖗_🅰️ lại đ_â_ɱ sâu vào, hoa huy*t bị quấy đảo đến nỗi không ngừng r●𝐮●𝖓 г●ẩ●𝓎, Giản Thực ngẩng cổ hét lên một tiếng.
Quá trướng rồi....
Trong ✞𝒽â.𝖓 т.𝒽.ể đều là hình dạng của anh.
Trần Đạc như phát hiện được bí mật của cô, tiết tấu ban đầu đang chợt nhanh chợt chậm bỗng tàn nhẫn đ-â-Ⓜ️ mạnh vào, quy đầu nghiền qua chỗ sâu nhất, cửa tử cung như được cạy mở, 𝐜·𝖍·ố·n·🌀 đ·ố·i, 🌜*ọ ×á*✝️.
"Aaaaa... Anh, anh làm gì thế...." Giản Thực bị cắm đến nỗi cong eo, giọng điệu cũng trở nên hoảng sợ.
𝒦.𝐡.𝑜á.ℹ️ c.ả.𝐦 được tiểu huyệt đè ép khiến anh rên thành tiếng, nhưng tiếng rên trầm thấp rầu rĩ của anh cũng đủ khiến cô ướt đến rối tinh rối mù.
"Đừng ⓚ·ẹ·🅿️ c♓·ặ·🌴 thế." Trần Đạc dừng lại trong chốc lát mới ghé vào tai cô, khàn giọng nói: "Anh không đeo bao đâu Giản Thực."
"Em, em biết." Cô thẹn quá hoá giận, cầu xin anh: "Sâu quá... Em.. A.... Anh ra một chút đi..."
Vốn dĩ Trần Đạc không thường sống ở đây, lúc trước ở cũng không dùng đến bao cao su, bây giờ thì chưa kịp mua. Nhưng anh lại cố tình nhắc nhở cô vào đúng lúc này. Rằng anh không đeo bao.
Vậy mà còn cắm sâu như vậy. Đúng là quá xấu xa.
Giản Thực cảm nhận được anh, vừa cứng vừa nóng, đang triền miên ở trong chỗ sâu nhất của cô.
Tầng tầng lớp lớp 🎋*♓*0*á*ï ⓒả*Ⓜ️ chồng chất, đây là Trần Đạc của cô mang lại.
"Trần Đạc..." Cuối cùng cô nức nở thành tiếng.
"Hửm?"
Nước mắt sinh lý làm ướt hốc mắt, cô ⓜ_ê ɱⓐ_ⓝg nhìn Trần Đạc cũng đang sa vào trận mây mưa này giống mình.
Anh 𝐡●ô●n 🌜●ổ rồi đến bả vai cô, hai tay cô bị anh ghim ⓛ●ê●п đ●ỉ𝐧●𝐡 đầu, môi lưỡi anh lưu luyến từ dưới nách đến ⓝ-𝐠-ự-𝖈 cô, ngang ngược vô lý rong ruổi trong cơ thể cô.
"Bắn ở bên trong được không?" Trần Đạc áp tới, đĩnh eo cắm sâu vào bên trong.
Cô sờ đến cơ bụng rắn chắc cùng đường nhân ngư của anh.
Trần Đạc nắm tay cô đi xuống, chạm đến nơi riêng tư của hai người đang kết hợp. Lúc trước có lẽ đã quá nhiều lần không xác định, nhưng ngay bây giờ, anh muốn trở cả cô và anh đều thuộc về đối phương.
Κh*🅾️á*❗ 🌜ả*ⓜ mãnh liệt như muốn cô không thở nổi, Giản Thực bắt lấy cánh tay anh, nói không thành lời.
"Giản Thực."
"Để anh bắn ở bên trong đi."
← Ch. 27 | Ch. 29 → |