Truyện:Chớm Thu - Chương 20

Chớm Thu
Trọn bộ 54 chương
Chương 20
Điên cuồng chiếm hữu
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Sau khi Giản Thực bị đánh thức, cô cũng không ngủ lại nữa. Ghé vào vòng tay anh mà thở phì phò. Tiểu huyệt mẫn cảm giờ vẫn còn đang tiết ra d*m thủy khiến cô càng ỷ lại vào anh hơn.

"Sao anh lại gọi em là bé cưng?" Giản Thực hỏi.

"Hướng Kha Lâm dạy anh, nói con gái khi giận đều thích được gọi vậy."

"Xùy."

Ngoài mặt thì bĩu môi nhưng trong lòng cô lại vui như muốn nở hoa. Chắc lúc về anh đã tắm qua, trên người rất thơm, chạm vào áo ngủ của anh cũng thoải mái.

Trần Đạc khẽ vuốt má cô, hỏi cô có muốn 🌜ở*ï ⓠц*ầ*𝖓 áo ra không. Giản Thực tưởng người 𝒸·ở·1 ⓠ𝐮·ầ·𝖓 áo là anh, ai dè lại là mình.

Cô vừa mới †*𝖔á*𝖙 𝐦*ồ ♓*ô*i, Trần Đạc sợ cô đắp chăn không thoải mái nên anh 𝐜ở*i 𝐪𝐮ầ*ռ áo trên người ra. Bên trong cô không mặc đồ lót, cứ như vậy trần trụi trước mắt anh.

Trần Đạc ném quần áo sang bên cạnh, cả người chống phía trên cô, cúi đầu hô·n xuống má Giản Thực: "Anh bật đèn ngắm em được không?"

Giản Thực co ro dưới người anh, muốn kéo thứ gì đó che n-gự-↪️ lại nhưng ban nãy anh sờ cũng sờ rồi, 𝐡ô.𝓃 cũng ♓-ô-𝐧 rồi, hình như chẳng cần thiết lắm.

Giản Thực: "Có gì đẹp đâu mà ngắm? Anh mới đi làm về không mệt hả?"

Trực đêm rất vất vả, ngày và đêm như bị đảo ngược. Trần Đạc còn trẻ, sức khỏe tốt nên mới có thể chịu được.

Lạ nhất chính là anh thức đêm suốt mà không hề có lỗ chân lông, thậm chí còn chẳng có quầng thâm dưới mắt. Da anh đẹp đến nỗi khiến người ta phải ghen tị.

Trần Đạc: "Ừm, anh không buồn ngủ."

Tan làm về anh chỉ muốn được thấy cô, đi ngủ muộn một chút cũng chẳng sao.

Giản Thực bị anh 𝐡ô-𝓃 đến độ𝓃●🌀 tì●ⓝ●ⓗ, vươn tay ôm cổ anh trong chốc lát rồi ngón tay từ từ trượt xuống

Yết hầu của người đàn ông lăn lên lộn xuống cực kỳ ⓖ*ợ*1 cả*Ⓜ️, nhưng sờ nhiều khiến anh có chút không chịu nổi, đến khi đầu ngón tay cô lướt xuống 𝓃🌀-ự-𝖈 anh, Trần Đạc 𝖗ê●𝓃 r●ỉ gọi tên cô: "Giản Thực...."

dương v*t cương cứng khiến đũng quần phồng lên, ở giữa đã thấm ướt.

Anh rất khó chịu, động tác 𝖍_ô_𝓃 𝖈*ắ*n 𝖒*ô*𝐢 cô cũng dần trở nên nôn nóng.

Lòng bàn tay 𝓃ó𝓃-g ⓑỏⓝ-ℊ khiến mặt cô cũng hồng theo.

"Thế em cũng muốn nhìn anh một chút." Giản Thực chậm rãi lướt xuống, ngón tay mềm như bông vói vào câu lấy lưng quần anh.

Chẳng mấy chốc dương v*t thô cứng đã nằm trong tay cô, quy đầu rất lớn còn ư.ớ.t á.✝️, Giản Thực dùng tay bao lấy nó rồi xoa nhẹ mấy cái, Trần Đạc càng không chịu nổi nữa, gục vào hõm vai cô rồi ♓𝐮.ⓝ.🌀 ♓ăռ.ɢ cắn một miếng.

Lúc này cô lại không giận, ngược lại còn ghé vào tai anh thở khẽ.

"Ưm..." Anh rầu rĩ ✞ⓗ-ở 𝖍-ổ-𝐧 ⓗ-ể-𝓃.

Phản ứng rất lớn, dương v*t vốn đã cương cứng nay còn bành trướng hơn, quy đầu vểnh lên khiến Giản Thực sắp không cầm nổi nữa.

Anh lặp lại lời của cô: "Có gì đẹp đâu mà xem?"

"Em thấy mỗi lần anh ở trên giường đều khác lắm."

"Hửm?" Âm cuối rơi xuống như cào nhẹ vào lòng cô, Trần Đạc hỏi: "Khác chỗ nào?"

"Rất đẹp, rất ⓖ.ợ.𝒾 𝒸.ả.〽️." Thân hình ⓜề*ɱ 𝐦*ạ*ı trần như nhộng, Giản Thực quấn lấy anh như dây đằng, thổi nhẹ bên tai anh: "Trần Đạc, anh bật đèn đi, em muốn nhìn anh."

Cô muốn nhìn, đương nhiên Trần Đạc sẽ không từ chối. Chỉ là bật đèn đột ngột sẽ làm mắt cô khó chịu.

Trần Đạc "ừm" một tiếng rồi xoay người bật đèn ngủ bên đầu giường.

Chiếc đèn ngủ này vẫn là của Giản Thực mang đến, độ sáng không quá mạnh, mờ ảo nhu hòa nhưng cũng đủ để Trần Đạc nhìn cô rõ ràng.

Ánh sáng 〽️_ôռ_𝐠 lung tỏa ra soi rọi cảnh tượng trên giường.

Quần áo trên người Trần Đạc xộc xệch, cổ áo lỏng lẻo để lộ ra cổ và xương quai xanh, cơ bắp cân xứng rắn chắc, rũ mắt là có thể nhìn thấy đ-ư-ờ𝓃-𝖌 ⓒo-𝐧-g phồng lên ở háng anh.

Vừa nãy cô dùng tay móc ra nên giờ dương v*t đã lộ ra ngoài. Lúc chạm vào đã có cảm giác nó rất lớn, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy mới cảm thấy càng đáng sợ hơn.

dương v*t đỏ sẫm thô cứng, bởi vì căng trướng quá mức mà thân gậy nổi lên vài đường gân xanh cực kỳ hung dữ. Quy đầu lộ ra ngoài bao quy đầu, mã mắt không ngừng nhả ra dịch, còn hưng phấn gật gù với cô mấy cái.

Miệng Giản Thực khô hốc, tiểu huyệt cũng hộc ra lượng lớn hoa dịch ướt dính.

"Nó muốn em." Trần Đạc nâng cằm cô lên, ngón tay thong thả chạm vào, sau đó mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại như muốn véo cô một cái.

Giản Thực ôm lấy eo anh, ngẩng cổ đón lấy nụ ♓ô_ռ của anh. Đầu lưỡi vừa Ⓜ️ú*𝖙 vừa 𝐥_i_ế_𝐦, ngậm đến đôi môi 𝐦ề.m 〽️ạ.i trơn trượt kia, lôi ra dòng nước lấp lánh.

Nhìn cực kỳ sắc tình.

Trần Đạc nói: "Em giúp anh được không?"

Anh không thể chịu đựng nổi Giản Thực thế này.

Mái tóc đen dài xõa trên gối, hai má ửng hồng, khi 𝐡ô*𝖓 anh lại càng 🍳*ⓤ𝐲ế*п 𝖗*ũ hơn.

Thật sự...

Rất thiếu "làm".

Trần Đạc đưa tay 𝒸.ở.i q.uầ.ⓝ áo, bịt mắt không cho cô nhìn, sau đó nghiêng người nắm lấy bầu ռ🌀.ự.c trắng nõn của cô, ngậm lấy đầu v* vào trong miệng rồi 𝖑_1ế_m láp.

Cơ bắp trên tấm lưng của anh căng cứng, sau đó eo anh dần chìm xuống, anh nhấc chân của Giản Thực lên, chậm rãi 🌜-ắ-𝖒 ✔️à-ο trong tiểu huyệt.

"A... Thoải mái quá..." Ngón tay cô ghim chặt vào vai anh: "Trần Đạc..."

Anh vùi mình vào sau tai cô, ⓛ_ℹ️ế_ɱ lên vùng da nhạy cảm ở cổ, hơi thở thô nặng phả vào, khi nói chuyện giọng anh cũng dần trở nên mơ hồ: "Hửm?"

"Giản Thực, em ướt quá, mềm quá."

Mỗi lần ở trên giường Trần Đạc đều không tiếc lời khen ngợi cô. Quy đầu tách ra huyệt mềm rồi nặng nề c·ắ·𝖒 𝖛à·𝐨.

Trong nháy mắt bị anh lấp đầy, sau đó 𝖗ú_✝️ r_𝒶 rồi lại đ·â·ɱ ⓥà·𝖔 khiến âm thanh trong cổ họng cô như vỡ thành từng mảnh nhỏ.

"Anh, anh chậm thôi.... A... mạnh hơn nữa..."

Anh 🌜·ắ·𝐦 νà·0 quá sâu, mỗi một lần đều khiến cô không chịu nổi. Trần Đạc ✞h·ở 𝖉ố·𝖈 bên tai cô cùng âm thanh 🦵·𝒾ế·〽️ láp quá đỗi sắc tình, nghe được mệnh lệnh từ cô, anh lại dùng sức đẩy mạnh. Nhưng cô còn chưa nói hết câu, tần suất 𝖈.ắ.𝐦 và.⭕ 𝓇ú-✞ 𝐫-𝐚 đã nhanh đến nỗi cả người cô như co giật.

"Như thế này sao?"

"A...." Anh chạm đúng vào chỗ nhạy cảm, dùng lực nghiền ép nó, đuôi mắt Giản Thực đỏ lên, nước mắt không ngừng tràn ra.

Κ♓𝑜á.❗ 🌜.ả.𝖒 như bay thẳng lên trời, đầu óc tạm thời trống rỗng.

Giản Thực nức nở cắn răng: "Em sắp ra... A... Đừng cắm nữa..."

Cô quá mẫn cảm, vừa nãy anh dùng miệng nên không thể vào sâu như vậy, cảm giác được anh dùng dương v*t 𝖈ắ*m ☑️à*🔴 trong vẫn rất khác nhau.

Quy đầu vểnh lên cũng kiêu ngạo hung dữ như anh bây giờ, mỗi một cử động đều là điên cuồng chiếm hữu lấy cô.

Cô xoắn chặt đến nỗi d*m thủy làm ướt cả nơi hai người giao nhau.

Trần Đạc vén sợi tóc bên má cô ra, nắm lấy tay cô, môi anh trượt dần xuống rồi hàm hồ nói: "Không."

Dường như anh muốn cô cảm nhận được cơ thể 𝐧·ó·ռ·🌀 𝒷ỏ𝓃·𝖌 và nhịp tim của mình.

Ngón tay anh lướt qua cần cổ và xương quai xanh xinh đẹp rồi chạm dần đến xương ức của cô. Bộ п·ℊ·ự·𝖈 trắng như tuyết khiến anh nóng mắt. Cơ thể vốn trắng nõn giờ đã bị anh làm thành màu hồng phấn.

Lót một chiếc gối dưới thắt lưng cô, anh cắm càng sâu hơn. Gương mặt hơi rũ xuống cũng nhuốm mùi tình dục.

"Em có thoải mái không?" Trần Đạc cúi người, tay ấn vào gáy rồi 𝒽ô.п lên cổ cô, dương v*t dưới háng vẫn đang ra sức cày cấy bên trong tiểu huyệt: "Trả lời anh."

Chương (1-54)