Một chỗ
← Ch.41 | Ch.43 → |
Đáng tiếc Lam Phong Ngữ cũng không cần này đó, vốn ấn tượng đối ngôi sao thiên hậu trước mắt này còn rất tốt, nhưng hiện tại đang nhìn ra cô ta đối Randall có tâm tư, cái loại hảo cảm này liền biến mất không thấy.
"Cám ơn, chúng tôi sẽ hạnh phúc."
Đem suy nghĩ hỗn độn sửa sang lại cho tốt, Lam Phong Ngữ hơi hơi hạ thấp người cười, tao nhã mà lạnh nhạt.
Shirley tức giận đến một nửa mặt đều có chút vặn vẹo nhưng cũng may còn nhớ rõ duy trì ở trước mặt ngoài một thứ gì đó, sở dĩ như trước dắt khóe miệng cười: "Lam tiểu thư thực hạnh phúc, Randall sẽ là thật tốt tình nhân."
"Lam tiểu thư xinh đẹp, cô khỏe, xin tha thứ cho tôi vừa rồi đường đột, thật sự là mị lực của cô làm cho tôi mất đi lý trí, cô chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, để ở trong tay thượng đế làm cho người ta kiêu ngạo."
Alex nâng tay Lam Phong Ngữ lên hôn nhẹ xuống, sau đó thành kính tán thưởng nói.
Lam Phong Ngữ có chút mặt đỏ, nhưng nhìn bộ dáng Randall có chút không vui, nhìn rất buồn cười, cô đưa tay rút về đến, cúi người cười yếu ớt: "Shirley tiểu thư mới là hoàn mỹ nhất, ở trước mặt cô ấy tôi liền giống như con vịt xấu xí đứng ở trước mặt thiên nga trắng, áp căn sẽ không có giá trị nhắc tới."
Là phụ nữ đều thích nghe được những lời nói tán thưởng, đặc biệt là tình địch tán thưởng mình, cái loại cảm giác sung sướng này là không có từ nào có thể diễn tả được.
Sắc mặt Shirley vốn có chút âm trầm, nháy mắt quang minh đứng lên, bộ dáng đắc ý khoe khoang có vẻ có chút tính trẻ con, thoạt nhìn nhưng thật ra so với tuổi thực tế thì nhỏ hơn một ít.
"Được rồi. Randall, chúng ta trước qua bên kia, không thì mọi người lại cười chúng ta bị sắc đẹp mê hoặc, lên quên những chuyện cần làm."
Alex cười, coi như đồng ý, bắt tay khoát lên trên bờ Randall.
Randall nhìn xem bên cạnh này có vẻ như muốn lại đây cùng bản thân mình nói chuyện với nhau, nhưng lại kiêng kị người ngoài, cũng cười, cúi người xuống, trực tiếp ở trên môi Lam Phong Ngữ yêu thương hôn xuống: "Bảo bối, anh đi có việc trước, nếu cam thấy nhàm chán thì chúng ta đi, được không?"
Lam Phong Ngữ cười gật đầu hoàn toàn bỏ qua, Shirley đang ghen tị sắc mặt đã có chút vặn vẹo, cũng chủ động kiễng chân ở trên mặt Randall chạm vào, sau đó mới mỉm cười đưa anh rời đi.
-------------------------
Chương 12: một chỗ (2)
"Lam tiểu thư, tôi có thể gọi cô tiểu ngữ được không? Tuổi chúng ta không sai biệt lắm, liền trực tiếp xưng hô như vậy đi."
NumberOne Randall cùng Alex rời đi, Shirley liền đi tới, bưng chén rượu lắc mông cùng Lam Phong Ngữ chạm cốc.
Lam Phong Ngữ cầm lấy chén rượu nhấp hạ, cô chẳng phải thật thích uống rượu, nhưng loại xã giao này dường như chạm cốc này cô vẫn là rất quen thuộc.
"Ân."
"Tiểu ngữ, cô và Randall nhận thức từ khi nào? Tôi thế nào trước kia chưa thấy qua cô? Randall thực không có suy nghĩ, đều đã đính hôn rồi mà cũng không nói cho vài lão bằng hữu chúng tôi biết."
Shirley giả bộ lơ đãng nhắc tới, lưu chuyển gian toàn là quyến rũ phong tình.
"Chúng tôi nhận thức được mười mấy năm."
Lam Phong Ngữ biết rõ ràng người trước mắt tính toán, cô xem ánh mắt Randall như vậy rõ ràng, tuy rằng cảm thấy người đàn ông của chính mình có mị lực hội đi theo cảm thấy tự hào, nhưng là nghĩ đến bên cạnh anh cư nhiên có nhiều hoa hoa thảo thảo theo như vậy, trong lòng cũng còn là có chút kỳ quái.
Nếu Randall là người đàn ông của chính mình, như vậy có một số việc sẽ thay đổi một chút, ít nhất quyền sở hữu vấn đề là rất trọng yếu.
"Mười mấy năm?"
Shirley giống như là nghe được chuyện chê cười rất buồn cười ai đó che miệng cười cười, sau đó mới buông tay ra nhìn chằm chằm cô: "Lam tiểu thư có vẻ như là thích vui đùa, tôi và Randall từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thế nào lại không biết anh ấy còn có bạn quen nhau từ mười mấy năm trước đâu?"
Ý tứ của cô ta rõ ràng là cười nhạo Lam Phong Ngữ nói ngoa, hoàn toàn không tin cô nói cái kia "Nhận thức mười mấy năm" câu chuyện hài.
"Tôi cũng không có nghe anh ấy đề cập qua tiểu thư Shirley, nói cách khác nếu đã sơm biết thì sẽ nhờ anh ấy hỗ trợ xin chữ ký của tiểu thư Shirley. Bây giờ tiểu thư Shirley tỏa sáng như ngày tận trời, làm cho người ta thật sự là hâm mộ."
Lam Phong Ngữ cũng cười, chính là tươi cười rất lạnh, gậy ông đập lưng ông là phương pháp đem lời nói đối phương phản bác trở về, vẫn là ý tứ giống nhau, chính là bản thân mình cùng Randall nhận thức mười mấy năm cũng cho tới bây giờ không có nghe anh ấy nhắc tới qua tên Shirley, phương diện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra còn phải truy cứu.
Shirley tươi cười có điểm cương, vụng trộm lấy ánh mắt oán độc nhìn Lam Phong Ngữ liếc mắt một cái, ngón tay được sửa xinh đẹp gắt gao cầm chén rượu, mượn động tác này đến cực lực để che giấu bản thân mình đang phẫn nộ.
← Ch. 41 | Ch. 43 → |