Lam gia
← Ch.15 | Ch.17 → |
"A, a, bảo bối, cha nhớ con đến chết mất, rốt cục con cũng đã trở lại."
Vừa mới xuống xe, Lam Phong Ngữ đã bị một bóng dáng mập mạp gắt gao kéo vào trong lòng. Mà đứng phía sau ông, là bà người phụ nữ trung niên có phong thái khác nhau, đều dùng loại ánh mắt kích động nhìn cô.
Có chút bất đắc dĩ xoa bóp chiếc cằm mềm yếu của lão cha, Lam Phong Ngữ quệt miệng than thở:" Lão cha, người thế nào mà vẫn béo như vậy nha, cẩn thận huyết áp lại tăng a."
Người đàn ông mập mạp buông cô ra, một phen nước mắt nước mũi kể ra bản thân mình nhớ cô như thế nào:"Bảo bối a, rốt cục con cũng đã trở lại. Cha đợi ngày này thật lâu, con không ở nhà, cha đã gầy đi vài cân, ô ô ô."
Lam Phong Ngữ hướng lên trời trợn trừng mắt, sau đó đối ba người phụ nữ trung niên đứng bên kia mỉm cười nói:" Bác gái, mẹ hai, mẹ nhỏ, con đã trở về."
"Oa, bảo bối, bác gái nhớ con đến chết mất."
"Tiểu Ngữ, rốt cục con cũng đã trở lại.
"
"Ô ô ô, tôi không phải là đang nằm mơ đi?"
Ba người vây lại bên người Lam Phong Ngữ, đều khóc thảm hề hề ôm cô, giống như bị chuyện gì làm ủy khuất.
Không quay đầu lại, Lam Phong Ngữ cũng cảm nhận được anh Tư ở phía sau không nhịn được buồn cười mà cười.
Đối mặt với tình huống này, Lam Phong Ngữ có chút bất đắc dĩ, mặt khác là có chút âm thầm may mắn vì ba anh trai nữa không biết tin tứccô trở về...
Nghĩ đến mấy anh trai mà biết mình về sẽ là cảnh tượng lệ rơi thành sông, Khóe miệng Lam Phong Ngữ giật giật.
Tuy rằng đối với cảnh này sớm đã thành thói quen, nhưng mỗi thời điểm chân chính phát sinh vẫn cảm thấy rất mất mặt.
Biết những người này nhà mình khi thời điểm gặp cô thì sẽ trở lên thật khác thường, mỗi lần như vậy cô vẫn là có điểm không thích ứng.
"Được rồi, cha, bác gái, mẹ hai, mẹ đừng khóc. Có việc gì chúng ta vào nhà nói chuyện đi, không người ta nhìn thấy lại chê cười."
Lam Dật Thiên gặp được ánh mắt cầu cứu của Lam Phong Ngữ, nỗ lực nhẫn cười nói nói.
"Đúng rồi, đúng rồi, bảo bối, mau vào, con ngồi máy bay thời gian nhiều như vậy khẳng định rất mệt mỏi. Xem vài người chúng ta, đều đã già hồ đồ, bảo bối con ngàn vạn lần không được tức giận nha."
Lam Vinh hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn con gái bảo bối nhà mình.
"Vâng vâng, sẽ không. Cha chúng ta vào đi thôi.
Lam Phong Ngữ mỉm cười gật đầu.
"Đúng rồi tiểu Tư, không phải nói có người đến nhà mình làm khách sao?Thế nào mà không thấy người đâu?"
Lam Vinh dường như đột nhiên nhớ tới cái gì bước chân dừng lại nhìn về phía Lam Dật Thiên
Nghe được âm thanh của cha, Lam Phong Ngữ theo bản năng dừng bước chân lại cúi đầu xuống.
Lam Dật Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua phương hướng Lam Phong Ngữ, sau đó mở miệng nói:"Cậu ta nói sẽ đến chào hỏi nhà chúng ta sau, vì lâu lâu bảo bối chưa có về nhà lên để thời gian cho mọi người tiếp đón bảo bối."
Lam Vinh mặt mày nhất thời hớn hở:"Được, nghe lời nói như vậy, thì khẳng định là một người rất ưu tú, cư nhiên cẩn thận như vậy, để cho người nhà chúng ta đoàn tụ một thời gian rồi đến chao hỏi sau, thật sự là một nhân tài hiếm có. Nhân vật như vậy, khẳng định sẽ rất nhiều thành tựu.
Làm Dật Thiên cười xấu xa:" Đúng vậy, lão cha nhất định sẽ thích cậu ta."
Nhà của Lam Phong Ngữ so với nhà người khác thì không biết to lớn gấp bao nhiêu lần, so với công viên còn to hơn.
Trên thực tế dùng công viên để hình dung vẫn là có điểm không quá hình tượng, bởi vì trong nhà cô có cái trường đua ngựa, có sân chơi tennis, bên trong có bể bơi, càng khoa trương hơn là ở đằng sau có khu vui chơi.
Nói cách khác kỳ thực nhà cô so với công viên thì không biết là lớn hơn bao nhiêu lần.
Lam Phong Ngữ là người được sủng ái nhất ở trong nhà.
Bốn anh trai cô, ba người mẹ còn có lão cha đều đem cô trở thành loại bảo bối siêu cấp, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ nát.
Khu vui chơi là vì sợ cô ở nhà nhàm chán, sân tennis là một lần trong lúc vô tâm đã nói một câu, " cảm thấy tennis cũng không tệ".
Mà trong nhà còn rất nhiều thiết bị khác, mỗi đồ vật cô dùng đều là tinh phẩm.
Mà Lam gia rốt cuộc giàu có như cỡ nào, cũng không ai biết, phòng chừng bản thân Lam Phong Ngữ cũng không có khái niệm.
Chẳng qua, có thể nói một câu như vậy. Một cái hắt xì của Lam Phong Ngữ đều có thể làm toàn bộ nước H run lên.
Thế lực như vậy, cũng không phải là dùng ngôn ngữ tùy tiện đều có thể hình dung.
"Bảo bối a, con làm sao lại gầy như vậy nha? Ô ô, bảo bối đáng thương của cha, khẳng định là Tần gia ngược đãi con. Ô ô, cha đau lòng chết nhất."
Trở lại phòng khách. Lam Phong Ngữ bị ôm gắt gao vào trong ngực, không ngừng hưởng thụ cọ xát mặt béo lão cha nhà mình.
"Cha, đây là thể trọng tiêu chuẩn của con, không có gầy. Chính là cha rất béo, không phải lần trước cha đã nói là mình đang giảm béo sao? Thế nào lại béo thành cái dạng này? Bác gái, có thể hay không giúp con tìm cái bàn cân? Cha, con kiểm tra xem rốt cuộc cha gầy hay béo?"
Vừa nghe bảo bối nói như vậy, mặt béo Lam Vinh nhất thời trắng bạch, ba lão bà xinh đẹp ở bên cạnh còn có Lam Dật Thiên đều cười trộm không thôi.
"Bảo bối a, không cần phiền toái như vậy." Lam Vinh ôm Lam Phong Ngữ làm nũng.
Sờ mấy tầng mỡ mềm nhũn ở cằm cha, ánh mắt Lam Phong Ngữ hơi hơi nheo lại " Cha, bắt đầu từ ngày mai cùng con đi chạy bộ. Bác gái, mẹ hai, mẹ nhỏ, về sau con sẽ an bài lại thực đơn cho cha, mọi người phụ trách giám sát, nếu cha vụng trộm làm cái gì đó, không cho phép mọi người giấu diếm."
"Được, bảo bối." Ba người mẹ đồng thời gật đầu.
Lam Vinh vẻ mặt cầu xin, mấy tầng thịt béo ở cằm run lẩy bẩy.
Không thể trách Lam Phong Ngữ về nhà đã nghĩ giảm béo cho cho mình, chính là Lam Vinh thật sự là béo quá.
Lam Vinh rất cao, bộ dáng một mét tám, nhưng thoạt nhìn lại giống một mét bẩy.
Bởi vì ông cao một mét tám, thể trọng lại một trăm hai năm cân.
Cằm phải không phải chỉ có hai tầng mà là rất nhiều tầng, từ trên lưng cho xuống nhìn rất thô trông giống như hai cái thùng nước.
Hai chân thô hướng trên mặt bàn trà để xuống, bàn trà bị rung chấn mất gần một phút mới ngừng.
Từ lúc còn nhỏ Làm Phong Ngữ đã bắt đầu có kế hoạch giúp cha giảm béo.
Thẳng đến cho đến nửa nước trước cô gả cho Tần Thư Nam, Lam Vinh mới thật vất vả giảm đi được năm mươi cân.
Không nghĩ đến nửa năm trôi qua, cha cư nhiên lại giống như lúc trước.
Mỗi lần ngồi xuống đều phải mất mười phút, lúc đứng lên phải hai ba người kéo đứng lên mới được.
Mà Lam Phong Ngữ lo lắng nhất chích là vấn đề sức khỏe của cha, huyết áp cao, vì người béo lúc nào cũng dễ bị tăng huyết áp.
Sở dĩ, cô về nhà chuyện thứ nhất là sẽ không kể rõ sự ủy khuất của mình, cũng không phải nhớ nhung, mà là bắt đầu vì lão cha nhà mình mà lên kế hoạch chế độ giảm béo, thề phải trong một thời gian ngắn phải làm cho lão cha giảm cân xuống.
Nhà bọn họ đặc biệt như vậy, néu không may cha có việc ngoài ý muốn, thì ba người mẹ phải làm sao bây giờ?
" Bảo bôi a, lần này về ở mấy ngày?" Lam Vinh cí chút dè dặt cẩn trọng hỏi.
Lam Phong Ngữ nháy mắt mấy cái, nhìn người bên cạnh, bộ dáng khẩn trương, nhịn không được mỉm cười:" Ít nhất một tuần đi. Thời gian này con sẽ bồi lão cha và các mẹ, ở lại một thời gian cùng các người có được hay không?"
"Oa oa oa, thật tốt quá, bảo bối, thật sự cha rất vui."
Lam Vinh kích động phác lại đây, ôm cổ Lam Phong Ngữ liền bắt đầu cọ. Tuy rằng ông rất sợ giảm béo, nhưng là nếu so sánh với chuyện bảo bối ở lại, thì ông cũng nguyện ý giảm béo.
Trong ánh mắt ông hiện lên mội đạo lợi hại quang mang, làm cho khí chất cả người đều thay đổi. Nhìn đáy mắt bảo bối không che dấu được sự thật đau xót. Trong lòng Lam Vinh cũng dâng lên một cỗ sát khí.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |