← Ch.04 | Ch.06 → |
Một tuần lễ này đối với Trầm Thù Sắc mà nói chẳng khác gì bị trời hành, bất kể là việc ở công ty hay việc nhà đều bị đám săn ảnh đi theo quấy nhiễu, vốn tưởng rằng qua mấy ngày nữa cô có thể trở lại cuộc sống bình thường, kết quả .... không cần nói nữa.
Cô gần đây thật sự gặp đủ may mắn, may đến mức cô cực kì muốn cho đám cẩu tử bám dai nhách kia nếm thử cảm giác khó chịu này.
Cô thực sự không hiểu, bản thân cô có thể trở thành tin tức giá trị đến thế sao? Phụ nữ ly hôn ngoài đường thiếu gì, thật sự là mệt mỏi a ....
Hiện tại cô đi đến đâu bọn họ đều bám theo như đỉa, công ty bên kia cũng đi không được, bởi vì người ta cũng rất có "Thành ý" nghênh đón cô ở đó. Bất đắc dĩ cô đành phải ở lì trong nhà, để xem đám người chết tiệt kia có dám đạp cửa mà vào không?
Ở nhà một mình cũng tốt, có nhiều thời gian để suy nghĩ mọi việc, việc lần này thực sự là quá hỗn loạn.
Qua việc lần này mới phát hiện, hóa ra bản thân cô là người làm việc mà không hề băn khoăn đến hậu quả, cô hình như mỗi lần hứng lên lại làm ra chuyện ngớ ngẩn, sau một hồi náo loạn lên mới nhận ra, ách! Cô quá kích động rồi!
Tỉ như mấy ngày trước cô ở trước mặt Lữ Tú Trang nói cái gì sẽ giành lại tình cảm của Hách Thừa Hôn, lại còn muốn đem đạo lý giảng cho bà ta hiểu.
Nói xong những lời này kỳ thực tâm trạng cô cực kì thoải mái, đến khi về nhà lại tự cho phép bản thân hưởng thụ một chút - ngâm mình trong tinh dầu hoa hồng xa xỉ, sau đó khi lên giường muốn đi ngủ, đại tiểu Tinh Tinh lại gọi điện tới, một nhà ba người chuyện trò vui vẻ xong, cô mới giật mình nghĩ ra —-
Năm đó cô một mực muốn cùng Hách Thừa Hôn phân rõ giới hạn, ngoại trừ lo sợ sẽ bị tổn thương thêm lần nữa, còn một lý do chính là cô không muốn hắn biết đại tiểu Tinh Tinh tồn tại. Cho nên cô mới đem hai đứa trẻ đi, còn mang chúng giao cho Lư Hòa Thiến - người đại diện của Sở Hành, để chúng nhận người đó làm mẹ nuôi, gọi cô ta là "Mẹ", còn bản thân thì gọi là "Thù Thù yêu dấu".
Mà hiện giờ hai tiểu bảo bối sắp trở về sống với cô, còn cô lại đang muốn tiếp cận Hách Thừa Hôn. Đây chẳng khác gì tự đập đá vào chân mình, cô rất muốn nói, Tiểu Tinh Tinh lớn lên là phiên bản của cô, nhưng đứa trẻ với cha của chúng giống như thằn lằn con với thằn lằn cha, ngoại trừ kích thước lớn nhỏ khác nhau, ngoài ra tướng mạo giống nhau như đúc, thật kinh khủng.
Không chỉ có tướng mạo giống nhau, ngay cả tính tình lạnh lùng cũng y hệt. Đứa nhỏ này một ngày không gặp, sẽ cười tươi mà làm nũng, luôn luôn gọi cô là "Thù Thù yêu dấu", "Thù Thù yêu quý nhất nhất nhất", nghe xong tâm tình thật dễ chịu, đến xương cốt cũng phải mềm đi ~~
Đại Tinh Tinh thì luôn mặt lạnh mà gọi cô là "Thù Thù", ngay cả từ "yêu dấu" đều bỏ đi. Thực sự là cũng hơi đau lòng, cũng không ngẫm lại ngày đó cô sinh ra đứa con này thật sự vất vả, thật sự gian nan.
Cho nên lúc này mà cùng Hách Thừa Hôn dây dưa cái gì đều rất nguy hiểm.
Cô đi trêu chọc Hách Thừa Hôn, Lữ Tú Trang không thể không chú ý đến cô, vậy thì đại tiểu Tinh Tinh phải làm sao bây giờ?
Vậy nên mới nói, cô không có việc gì làm hay sao mà đi to mồm với bà ta? Ahh, không trách được bà chị họ Lư kia bảo cô thiếu cẩn trọng! Tự vỗ tay vào mặt mình, cô vô cùng vô cùng hối hận ~~
Hiện tại .... nên làm cái gì bây giờ?
Cô thừa nhận tình cảm đối với hắn vẫn không thay đổi, nhưng hắn thì sao? Ngay khi cô cảm giác hắn vẫn còn quan tâm đến cô, hắn lại muốn cô giúp hắn làm bà mối, quả thực khiến cô thấy bất an, lo lắng.
Lo nghĩ nhiều quá, vậy ... phải đánh đòn phủ đầu thôi! Bất kể cô nói gì với Lữ Tú Trang, chỉ cần bà ta không đi cướp đoạt hai đứa trẻ, cô sẽ đi nổ pháo ăn mừng a!
Hạ xong quyết định, tâm trạng cô lại thêm nặng nề. Cô từ sô pha đứng dậy, ép buộc bản thân không được suy nghĩ nhiều nữa, lo nghĩ thái quá sẽ làm cho đầu óc giống như cái cân lắc lư không cố định.
Cô đi vào bếp, tự pha cho mình một cốc cà phê.
Hương cà phê dìu dịu làm cho tâm trạng thê thảm của cô thư giãn hơn rất nhiều, Trầm Thù Sắc nhắm mắt lại, khoan khoái hít sâu mùi hương dễ chịu đó, đầu óc được thanh tĩnh hơn, cho đến khi một tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, phá đi bầu không khí yên lặng vừa rồi.
Vốn đã hạ hỏa đi rất nhiều, nhưng giờ đây cô không thể không ức chế, "Đám người chết tiệt kia .... có cần phải quá mức đến thế không?". Cô nổi giận, rầm rầm xông tới trước màn hình theo dõi, trong đầu đã hiện ra đủ thứ ngôn từ kinh dị, chỉ chờ để phun ra. Nhưng người xuất hiện trên màn hình lại làm cô trợn mắt há mồm, không thể tin được.
Người này .... Cô vội vã nhấn nút mở khóa, sau đó cửa lớn được mở ra.
Nhìn thấy Hách Thừa Hôn đứng hiên ngang trước cửa, Trầm Thù Sắc quả thực suýt ngất xỉu, hắn ta tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, "Anh .... Anh định hại chết tôi sao?"
Đầu tiên, hắn làm thế nào mà biết được địa chỉ nhà cô? Bỏ qua! Vấn đề này đối với Hách Thừa Hôn quả thực không khó, chỉ cần hắn muốn, lập tức có cả đống người tình nguyện đi làm giúp hắn.
Thứ hai, hắn có bị làm sao không, chẳng lẽ không biết bản thân hiện giờ đang nổi như cồn sao? Bình thường hắn chỉ cần hắt hơi cảm cúm sơ sơ, lập tức sẽ lên thành tin hot trên báo. Nếu bọn họ biết hắn lại đi cảm mạo ở chỗ cô, không cần nói cũng biết sẽ loạn đến mức nào.
Hách Thừa Hôn vẻ mặt vẫn điềm tĩnh đến lạnh lùng, không hề có một sắc thái dư thừa nào, nhướn mày một cách cao ngạo, chậm rãi tiến vào trong phòng."Thật là tốt, đây coi như là tạo công ăn việc làm cho đám cẩu tử kia đi, tôi thấy bọn họ chầu chực ở trước cửa nhà cô cũng thật là buồn chán".
Đóng sầm cửa lại, Trầm Thù Sắc quay người lạnh lùng nhìn Hách Thừa Hôn, chỉ thấy hắn ngó nghiêng xăm soi đánh giá cách bày biện đồ đạc trong nhà của cô.
"Cô thích đàn ông khỏa thân?", trên tường treo không ít ảnh do chính tay cô chụp, tất cả đều giống nhau, đều là những bức ảnh "Mát mẻ" của nam giới ở mọi tư thế. Nhưng điều khiến hắn tâm tình hơi tốt hơn một chút chính là, những bức ảnh này chụp nhiều người khác nhau, không hề trùng lặp, từ đó có thể hiểu được Trầm Thù Sắc không hề thiên vị bất cứ ai.
Chỉ là vì sao không có Sở Hành? Cái tên đó mỗi lần nhắc đến vẫn làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
"Đàn ông không phải cũng thích phụ nữ tươi mát sao?", cô miễn cưỡng trả lời hắn, thầm nghĩ cảnh giác cao độ.
Hắn không nói thêm gì, chỉ ra hiệu bảo cô mở túi xách treo trên tay nắm cửa.
Trầm Thù Sắc nhìn hắn một cái, tiếp đó mở túi lấy ra một chiếc hộp. Oa, là loại bánh gatô pho mát mà cô yêu thích nhất. Ah, nhớ quá đi mất, hồi đó sau khi ly hôn cô chuyển ra sống ở nhà trọ, hàng bánh ngọt này ở rất gần nơi cô ở, vì thế cô thường xuyên ra công viên rồi mua ăn luôn. Nhưng sau khi cô về nước thì không còn đến đó nữa.
Hách Thừa Hôn làm thế nào lại biết cô thích thứ này? Chẳng lẽ là .... trùng hợp sao?
".... Cảm ơn", vừa rồi hình như cô nghĩ oan cho hắn thì phải.
Cô thật là đáng trách, rõ ràng đã hạ quyết tâm duy trì khoảng cách, vậy mà người ta chỉ cần đối với cô tốt một chút, cô liền không thể kìm nén cảm giác của mình được. Có lẽ ... cũng nên tìm cách duy trì cự ly khác thôi.
Cô hắng giọng rồi nói: "Thật ra phải nói người mua những bức ảnh này thích nhìn nam giới khỏa thân, chờ mong được nhìn thấy thần tượng của mình ăn mặc ít một chút, bởi vì làm thần tượng trên màn ảnh cũng là cao cao tại thượng, không thể chạm tới, vĩnh viễn bị tầng tầng lớp lớp bảo hộ. Người mua thích xem ảnh chụp tả thực, chính là muốn hiện thực hóa bọn họ, thậm chí là đem lột sạch áo của thần tượng đi". Nhắc tới sở thích chụp ảnh của bản thân, sắc mặt cô cũng thay đổi, không mất tự nhiên như vừa rồi, "Tôi cũng thích chụp ảnh bọn họ ăn mặc ít ít, thậm chí là khỏa thân luôn".
Vẻ mặt Hách Thừa Hôn có điểm bất thường, "Ánh mắt cũng có thể ăn kem sao?"
Trầm Thù Sắc bật cười, "Cái này xem như là phúc lợi đi kèm mà thôi! Quan trọng nhất là những người này đều là những ngôi sao hàng đầu hiện này, vì thế càng coi trọng danh tiếng bản thân, đương nhiên sẽ không tùy tiện phơi bày thân thể, cho nên nếu muốn làm bọn họ cởi đồ, người chụp ảnh phải tạo được sự tín nhiệm đối với họ. Có thể làm được vậy thì rất tốt".
"Vì sao người muốn chụp ảnh chân dung đều là các sao nam?"
"Tôi cũng tiếp cả sao nữ, chủ yếu là tạp chí DM".
"Cô thích chụp cái gì nhất?", hắn ngoài ý muốn hỏi tới, muốn một lần nữa hiểu rõ về cô.
"Chụp áo cưới". Có lẽ hồi đó hai người kết hôn vội vàng, ngay cả ảnh cưới cũng chưa từng chụp, vì thế cô phiền muộn rất lâu, giờ nhớ lại vẫn còn tiếc nuối. Cô mong muốn được chụp hình ảnh hạnh phúc của người khác, coi như là bù đắp cho mong muốn mà cô không thể hoàn thành đi.
"Chụp áo cưới?". Câu trả lời làm hắn kinh ngạc, nhưng rất nhanh, hắn đã hiểu ra rất nhiều điều.
Trầm Thù Sắc buồn bã thở dài, đề tài này làm cô cảm thấy thật chua xót, "Nhưng cơ hội như vậy chưa đến bao giờ".
"Vì sao?"
Cô bất đắc dĩ nói, con ngươi đen đảo quanh, biểu cảm giống như trong phim hoạt hình, "Tôi cũng muốn biết a! Có lẽ tại vì tôi chụp ảnh nam giới khỏa thân nhiều quá, các cô dâu vì thế sợ tôi đem chú rể đi chụp ảnh tươi mát đi?"
Hách Thừa Hôn bật cười.
Cô cầm bánh gatô muốn đi vào bếp, lại quay đầu lại hỏi hắn, "Tôi có pha cà phê, anh có ở lại uống không?"
"Được, cảm ơn".
Trầm Thù Sắc đi vào trong, còn hắn đặt mình ngồi xuống sô pha. Mắt thấy cuốn sách để trên bàn, hắn tiện tay lấy qua xem thử, bên trong bất ngờ rơi ra một tấm ảnh chụp, khi rơi mặt chính của ảnh lật xuống, mặt còn lại là mấy chữ viết xinh xắn - "thích anh".
Hắn khom người nhặt lên, nhận ra đó là nét chữ của Trầm Thù Sắc, liền lật tấm ảnh lại, khi nhìn đến người trong ảnh, hắn giật mình, tim đập nhanh hơn lúc trước.
"Anh chỉ uống cà phê đen đúng không?", từ trong bếp vọng ra tiếng nói của cô.
".... Đúng vậy", hắn nhìn lại ngày trên tấm ảnh, sau đó kẹp trở lại vào trong sách rồi đem để lại trên bàn.
Trầm Thù Sắc bưng khay ra, đem cà phê cùng một đĩa bánh gatô để trước mặt hắn, còn bản thân uống Latte.
Hách Thừa Hôn như có chút suy tư hỏi cô: "Tác phẩm của cô có rất nhiều, nhưng tại sao chưa bao giờ chụp cho tôi?".
Cô nghe vậy liền kinh ngạc nhìn hắn, hắn sao lại hỏi vấn đề này? Cô từng chụp không ít ảnh, chỉ là đó đều là do cô đơn phương yêu mến mà chụp những tấm ảnh đó, năm đó cô đem tất cả xếp vào trong một chiếc hộp làm "lễ chia tay", nhờ luật sư chuyển cho hắn, chẳng lẽ hắn không nhận được? Hay là nhận được rồi, nhưng chưa kịp nhìn đã đánh mất đi? Với tính cách của hắn, khả năng sau là rất cao.
Trong ấn tượng, giờ chỉ còn một tấm ảnh "Cá lọt lưới", cô thừa nhận chính mình vẫn thường xuyên lấy tấm ảnh đó ra ngắm nhìn.
Cô chậm rãi đáp lại, "Tôi tốt xấu gì thì cũng là nhiếp ảnh gia danh tiếng, muốn tôi chụp ảnh tốn rất nhiều tiền".
Bức ảnh trong cuốn sách ấy được chụp từ 6 năm trước, theo lý mà nói lúc đó bọn họ không hề quen biết nhau, lẽ nào, từ lúc đó cô đã thích hắn rồi? Bỗng dưng hắn nhớ đến năm đó khi cô tới bắt chuyện với hắn, cô nói: "Để ý đến anh đã lâu rồi", khi đó hắn chỉ coi lời cô nói như một cách để làm quen, chẳng lẽ là không phải?
"Được lắm, vậy thì giúp tôi chụp ảnh được không?"
Trầm Thù Sắc nghĩ hắn đang nói đùa, người như hắn vốn có tiếng là không thích bị chụp ảnh, còn muốn chi tiền mời cô chụp ảnh cho hắn, chắc hắn chỉ tùy tiện nói thế thôi.
"Có thể, nhưng nói trước cho anh biết, tôi trông vậy nhưng rất đáng sợ, trước khi giúp người chụp ảnh đều muốn cùng đối phương ở chung một tuần, sau đó đem đối phương ra ăn sạch ...."
"Thật không?"
Cô nhướn mi, "Anh muốn thỉnh người chụp ảnh, ít nhất cũng nên tìm hiểu rõ thói quen của đối phương chứ?"
Hách Thừa Hôn bỗng nhiên đứng lên, hai tay chống ở trên bàn, nghiêng người tới gần, rồi đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Anh ....", tim cô bắt đầu đập dồn dập, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Tiền đặt cọc", hắn nhìn thẳng vào mắt cô.
"Anh cho là ...."
Trầm Thù Sắc nói chưa dứt câu, hắn lại tiếp tục hôn cô, lần này sâu sắc hơn, hôn đến mức khiến cô không cách nào nói ra lời, thậm chí hô hấp cũng không cách nào mà bình thường được.
Nụ hôn say đắm kiểu này thường có trước khi hoan ái, "Tiền đặt cọc" của Hách Thừa Hôn cấp cho cô rất hào phóng, nhưng Trầm Thù Sắc ngay tại giây phút quan trọng cũng quên mất phải từ chối.
Cô kéo vạt áo hắn ra, ngay cả cúc áo cũng cởi bỏ, nhưng khi hắn đang cảm thấy kinh ngạc, ý thức chợt lóe lên, lúc đó mới ngượng ngùng đem y phục mặc lại cho hắn.
"Cô ..."
"Cái đó ...", cô cười có vẻ cứng ngắc, thiếu chút nữa thì hưng phấn quá độ lại gây rắc rối, đang lúc cô không biết nói gì, hoàn hảo lại có một tiếng nhạc vang lên ngắt lời.
Bên ngoài truyền đến tiếng nhạc khi lùi xe của ai đó, tình cờ đó lại là "Tiểu Tinh Tinh" - chợt lóe chợt lóe long lanh long lanh, trên trời đều là ngôi sao nhỏ ...
Trầm Thù Sắc đang lúc tình cảm mãnh liệt trong phút chốc trấn tĩnh lại. Đúng rồi, Đại Tiểu Tinh Tinh của cô!
Hiện giờ nếu như cùng Hách Thừa Hôn lên giường, sự tình sẽ trở nên rất phức tạp, càng về sau càng khó thu xếp a.
"Chúng ta ... A! Đúng rồi, anh hôm nay đến đây làm gì?". Cô vừa gặp hắn đã muốn hỏi, sau lại vì trò chuyện lan man mà quên mất.
"Đến xem độ thu hút của cô có thấp hơn tôi hay không?", hắn tức giận mà nói. Gặp phải loại tình huống này, làm gì có tên đàn ông nào tâm trạng tốt được.
Hắn đứng lên, đi hướng WC rửa mặt, thần trí bình tĩnh hơn một chút.
Hắn vừa vã nước lên mặt vừa nghĩ. Kỳ thực, hắn hôm nay mò đến đây, thực ra là .... lo lắng cho cô.
Khi báo chí vừa đăng tin, hắn lo nhất không phải bản thân mình, mà là cô. Nhưng mấy lời lẽ kiểu đó hắn không quen nói, cũng không muốn nói.
Lần trước gặp lại cô ở nhà hàng, tâm trạng hắn thực ra vô cùng rối loạn, vừa là hài lòng, ngoài ra còn là ... hận. Đúng vậy, hắn hận cô, hận cô kí giấy tờ ly hôn quá nhanh, không hề do dự. Hắn đương nhiên biết trên chứng thư có ký tên của hắn, nhưng nếu không phải mẹ hắn nhúng tay vào, thì làm sao những thứ đó lại đưa đến chỗ cô, nhưng vì sao cô ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho hắn để nói rõ, cứ như vậy mà vội vã cùng Sở Hành cao chạy xa bay?
Hắn vẫn cho rằng bản thân căm hận cô đến tận xương tủy, bởi vì bản tính cô giảo hoạt, cho nên hôn nhân của hắn mới thành ra .... không thể chịu nổi như vậy. Vì vậy, hắn cưới cô, nhưng lại để cô một mình, lấy lí do sự nghiệp bận rộn mà ở riêng hai nơi.
Lúc đầu đúng là như thế, cho đến một lần trên đường đi công tác, xe của hắn dừng lại ở cạnh công viên gần chỗ cô sống. Trước mắt hắn là hình ảnh cô cầm máy ảnh đi tới đi lui, tìm góc chụp ảnh, hình dáng cô đơn bạc lẻ loi, kỳ lạ là khiến cho tim hắn thật đau.
Bởi vậy, từ sau hôm đó, lúc nào rảnh rỗi hắn đều tìm đến công viên, dõi mắt tìm bóng dáng của cô, cũng vì vậy mà hắn biết được cô thích ăn loại bánh này.
Thời gian 3 tháng cứ thế trôi qua, suy đi nghĩ lại, hắn vẫn là chán ghét cô! Cho đến khi chuyện Trầm Thù Sắc cùng Sở Hành tư thông bị phát giác, hắn rốt cuộc đã tìm ra nhược điểm của cô, nhưng ý nghĩ có thể lập tức ly hôn lại không hề xuất hiện, thay vào đó là cảm giác phẫn nộ vì bị người phản bội, đến khi đó hắn mới trực tiếp nhận rõ được tình cảm của mình.
Hắn có thực sự căm ghét Trầm Thù Sắc không?
Khi hắn biết bản thân cũng có tình cảm đặc biệt với cô, hắn liền muốn hai người làm lại từ đầu, nhưng sau đó tai nạn xảy ra khiến hắn trong hai năm liền sống cũng như chết. Hắn đã từng nghĩ bọn họ có lẽ đã định trước là không có duyên, bởi vậy cố gắng để quên đi hình bóng không biết từ lúc nào đã khắc sâu vào lòng hắn, nhiễu loạn tâm can hắn. Nhưng cùng lúc hắn cho rằng đã quên được cô, cô lại không hề báo trước mà xuất hiện trước mắt, vô tình khuấy động tâm tư vốn tĩnh như mặt nước của hắn, khiến cho hắn tâm không thể không dao động.
Hách Thừa Hôn từ phòng tắm trở ra, trên khuôn mặt vẫn còn ẩm ướt, một vài giọt nước nhỏ rơi xuống từ trên tóc.
Trầm Thù Sắc, thật là người biết cách tạo nghiệp chướng a!
Cô lại nói tiếp đề tài lúc trước, "Yên tâm, tôi không có ít hơn anh đâu". Đám nhà báo chết tiệt."Chỉ là anh nghĩ mấy lời vừa rồi mà tin được sao? Đường đường là một đại tổng tài lại vì một chuyện phiền phức nho nhỏ mà chạy đến đây sao? Nếu là như vậy thì có lẽ trước đây tôi không hiểu rõ anh cho lắm".
"Cô hiểu rõ tôi? Cuộc hôn nhân lần trước, nếu như nói thời gian chúng ta thực sự ở chung thì còn chưa đến 48 tiếng".
Cô cười nhẹ, "Tôi đương nhiên hiểu rõ, còn hơn cả tưởng tượng của anh đấy. Hách tiên sinh có phải thích nhất là uống cà phê, nhất là cà phê đen, hoa quả thích nhất là anh đào, không thích ăn chuối, đồ ăn ghét nhất là xú đậu hũ với cá chạch, mê nhất đồ ăn Nhật, cơ bản không quá kén chọn. Còn nữa, anh chỉ thích mặc đồ tối màu, có thói quen mang sổ tay ghi chép theo người?".
"Anh thích phụ nữ gợi cảm, thành thục, tóc phải dài và cuộn sóng. Anh không hay cười nhiều, khi tâm tình tốt, hài lòng có thể cười to, nhưng cái này rất khó nhìn thấy được ....". Cô một lượt kể ra tất cả sở thích của hắn.
Hắn nhớ lại bức ảnh kẹp trong cuốn sách kia, "Xem ra đêm hôm đó không phải là khởi đầu của chúng ta".
Không sai, cô thực ra đã thầm yêu hắn rất nhiều năm, "Ah! Sao lại lạc đề thế này? Anh vẫn chưa nói ra tại sao lại đến đây hôm nay?". Những việc này đều đã là quá khứ rồi.
"Tôi nhớ cô đã nói, cô với Thịnh tiểu thư là hàng xóm, vậy chắc cô ấy cũng ở gần đây?". Phụ nữ là sinh vật rất kì lạ, trực tiếp nói ra chưa chắc đã hiệu quả, ngược lại chọc giận họ biết đâu lại thấy được phản ứng không ngờ tới. Hắn tỉ mỉ quan sát biểu hiện biến hóa nhanh chóng trên mặt cô .... có vẻ như bị đả kích rồi.
"Cô ấy ở nhà bên cạnh, nhưng giờ không có nhà, cô đã cùng cấp trên đi công tác rồi."
"Phải, thật đáng tiếc, tôi hôm khác sẽ quay lại đây vậy".
Lòng cô thật khó chịu, có cảm giác trong huyết quản chảy không phải là máu, mà là nước chanh, hắn có ý tứ gì đây? Hóa ra hôm nay hắn đến đây là để gặp Thịnh tiểu thư. Cắn răng, cô gắng nhịn xuống ý nghĩ phiền muộn kia.
Phản ứng không như mong muốn, vậy thì lại đặt cược tiếp."Mẹ tôi không hiểu mẩy hôm nay thế nào, cầm một đống ảnh chụp cùng danh sách đối tượng xem mặt đến cho tôi, nhưng chẳng có ai thú vị, suy cho cùng thì chỉ có mỗi cô ấy là có ấn tượng tốt nhất".
"Bà ấy đã bắt đầu kế hoạch?". Điều làm cô thực sự kinh ngạc chính là Hách Thừa Hôn có cảm tình tốt với Thịnh Phong Vị, hiện giờ lại còn thân chinh đến thăm, hắn ... thực sự thích cô ta đến thế ư?
"Cái gì?"
"Lúc chuyện chúng ta bị đăng báo, mẹ anh đã đến gặp tôi". Cô tâm trạng vô cùng hỗn loạn, còn cực kì u ám, bất đắc dĩ nói, "Bà ấy muốn tôi tránh xa anh một chút, vì anh rất nhanh sẽ tìm được đối tượng mới".
"Cô đáp lại thế nào?"
Cô phải trả lời thế nào? Thành thật nói ra cô đã ly dị lại còn muốn tái giá với chồng cũ? Hay là nói cô chỉ là một con chim sẻ mà muốn một bước thành Phượng Hoàng?
Càng nghĩ càng thấy tức giận, nộ hỏa từ đâu bốc lên, cô gắng kiềm chế lại, nhưng không có hiệu quả.
Hắn đến đây là tìm Thịnh Phong Vị, muốn thông qua cô gặp được người trong lòng, vậy mà mới vừa rồi hắn hôn cô nồng nhiệt như vậy, làm cô đầu óc choáng váng, thất điên bát đảo, nếu không phải "Tiểu Tinh Tinh" cứu cô, không biết họ sẽ làm ra loại chuyện gì!
Hắn nghĩ cô là cái gì? Là keo dán sao? Dùng xong là có thể vứt bỏ?
Con người này từ lúc nào lại trở nên đê tiện bỉ ổi như vậy? Đốn mạt! Hạ lưu!
"Trầm Thù Sắc?", hắn cố lay gọi vài lần cô mới để ý, "Cô trả lời thế nào?"
"Tôi còn có thể nói lại thế nào? Đương nhiên là không có a!". Đồ vô lại dám đem cô làm keo dính, cô còn khách khí cái gì?
"Cô ... Vì sao?"
Trầm Thù Sắc thở mạnh, nói một lượt: "Anh không phải có ấn tượng tốt với Thịnh Phong Vị sao? Cho nên xác suất thành công cũng sẽ cao, thật may là mẹ anh cũng thích cô ta, chẳng mấy khi hai người lại có cùng ý kiến. A! Tôi không thể chối cãi, hai mẹ con anh mắt nhìn thật là tốt, Thịnh tiểu thư vừa đẹp người lại giỏi giang, lại là thiên tài ở trường Harvard. Mà thật ra, cái này hai người đều biết, còn cần tôi nói làm gì? Ha ha ...."
Cái bọn họ không biết chính là - cô Trầm Thù Sắc cũng rất tốt a, lớn lên vừa đẹp lại có tài hoa, còn là cao thủ nấu ăn. Thịnh Phong Vị kia còn phải thua xa.
Bọn họ có lẽ cả đời này cũng không biết.
"Đây là những lời cô muốn nói sao?". Mới vừa rồi hắn hôn cô, tại sao cô lại hưởng ứng hắn?
"Như vậy không phải rất tốt sao? Anh có người để quan tâm, tôi ... cũng tìm được người có thể dựa vào ....". Cô cố tránh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hách Thừa Hôn sắc mặt ngày một trầm trọng, trong lòng cô đã có người quan trọng?! Những lời này giống như nhát dao đâm vào tim hắn. Hắn .... không muốn biết người đó là ai, chỉ hỏi - "Tôi hỏi cô, cô nghĩ thế nào, sau lần chúng ta gặp nhau đêm đó?".
Nếu như cô cũng thích hắn, hắn sẽ không đem cô nhường cho người khác.
Trầm Thù Sắc nắm chặt tay, "Có lẽ .... chỉ bởi vì không có người đó bên cạnh, thực sự rất cô đơn".
Sắc mặt hắn càng thêm khó coi, giận dữ mà cười, "Có phải giống như nhiều năm trước, cô không có tôi ở bên người, bởi vì rất cô đơn, nên mới phải ra ngoài tìm vui?". Hóa ra, phụ nữ khi uống say lời nói ra cũng không thể tin, làm khổ hắn vẫn tưởng là thật mà lưu giữ ở trong lòng.
Hắn hiện giờ thật sự khờ khạo, không còn giống như trước.
Viền mắt cô bắt đầu đỏ, để hắn nghĩ như vậy cũng tốt.
"Tôi hỏi cô, không quan tâm từ trước đến giờ, nếu như cô chưa từng biết gia thế của tôi, cũng không biết địa vị của tôi, nếu như tôi chỉ là một người bình thường, cô liệu có thích tôi không?".
Cô tất nhiên vẫn coi hắn như cũ, không phải vì thân phận cùng địa vị của hắn.
Nước mắt cô chậm rãi ngưng lại. Không! Cô không thể khóc trước mặt hắn! "Số người mong muốn leo lên cao rất nhiều, không phải sao? Anh làm sao lại mong chờ tôi khác với bọn họ được?". Hắn lâu nay đều suy nghĩ như vậy, không đúng sao?
Hách Thừa Hôn hít một hơi thật sâu, đứng lên, "Tôi đã từng mong chờ như vậy, thậm chí còn tưởng là vậy".
Cô sững sờ nhìn hắn.
"Nhưng mà, hoàn hảo, cảm ơn cô giúp tôi tỉnh ra sớm như vậy, không có tiếp tục khờ dại nữa".
"Anh ...."
Hắn không nói thêm lời gì, xoay người bỏ đi.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |