Ngoảnh mặt làm ngơ
← Ch.002 | Ch.004 → |
Muốn lấy được đồ ngọc gia truyền của Mặc gia, không phải là chuyện dễ!
Nam có Mặc gia, bắc có Sở gia, có thể thấy, thế lực mạnh bao nhiêu!
Chỉ dựa vào Hàn Tử Tây, căn bản không được, cô phải tìm người hợp tác cùng.
"Cái gì?" Cố Hạ hoài nghi mình nghe nhầm: "Sở Trạm Đông muốn cô đi trộm đồ ngọc gia truyền của Mặc gia?"
Hàn Tử Tây đang uống cà phê trả lời: "Ừ!"
Cố Hạ nhíu mày: "Sở Trạm Đông lại muốn chơi trò thiêu thân gì đây? Hắn cần thứ đó làm gì?"
"Đêm nay là đại thọ sáu mươi của Mặc lão gia tử, Lãnh Dạ nằm trong danh sách khách mời, đến lúc đó anh trợ giúp tôi!" Hàn Tử Tây nói kế hoặc của mình với Cố Hạ.
Bạn tốt duy nhất của Cố Hạ là Hàn Tử Tây, hai người đều là người quan trọng của Sở Trạm Đông... Hộ vệ ẩn hình!
Cố Hạ bị nằm vùng ở bên cạnh tổ chức hắc bang của Lãnh Dạ, mình thì vẫn luôn đi theo bảo vệ Sở Trạm Đông!
**
Ban đêm, yến hội ở Mặc gia, nhiều loại quần áo, ăn uống linh đình.
Hết thảy đều hướng tới kế hoạch của Hàn Tử Tây, đồ ngọc gia truyền của Mặc gia để ở phía sau, Hàn Tử Tây thừa dịp hỗn loạn giao cho Cố Hạ phía sau, cố ý bại lộ mình, che cở cho Cố Hạ, vốn là cô có thể thuận lợi đào thoát, cũng bởi vì...
"Sở thiếu, anh bị làm sao vậy? Sẽ bị người trông thấy!"
"Tiểu yêu tinh, vậy cô còn không nhỏ giọng một chút!"
Trong hoa viên Mặc gia, Hàn Tử Tây đang trốn đi men theo tiếng tán tỉnh mập mờ, bước chân dừng lại, bảo vệ Mặc gia còn đang theo sát cô, trong nháy mắt đem cô bao vây tấn công.
Mặc Thiên Kình toàn thân tây phục đen nhàn nhã dạo bước mà đến, nhìn Hàn Tử Tây bị bảo vệ đem hai tay bắt chéo sau lưng: "Ơ, thì ra còn là một tiểu mỹ nhân đây! Con nhóc, lần đầu gặp mặt tự giới thiệu mình đi!"
"Mặc thiếu, đây là đạo đãi khách của anh sao?" Hàn Tử Tây một thân âu phục màu đen, là trang phục tham gia yến hội.
"Khách?" Mặc Thiên Kình nhìn cô từ trên xuống dưới: "Con nhóc, mày không phải muốn nói là, mày đến để làm khách?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Hàn Tử Tây lạnh nhạt nói: "Đường đường là Mặc gia, đãi khách như thế, thật đúng là tôi được lĩnh giáo qua!"
"A... Xin hỏi vị khách xinh đẹp này, cô chạy vào đây làm gì?" Mặc Thiên Kình nhún vai: "Đừng nói cho tôi là vì nhát gan!"
"Người mới vừa chạy tới đây không chỉ có mình tôi!"
"A, vậy tại sao chỉ có tiểu thư chạy nhanh nhất, sẽ không phải là cô lá gan phi thường phi thường nhỏ đi?"
Hàn Tử Tây còn chưa đáp lại, Mặc Thiên Kình lại nói: "Tôi thật đúng là tiếp đãi không chu toàn! Tôi cảm thấy thật áy náy, thỉnh tiểu thư uống trà để an ủi nha!"
Ngăn tay lại, những người bảo vệ hiểu ý liền đem Hàn Tử Tây mang đi, đúng lúc này, Sở Trạm Đông ôm lấy một mỹ nữ ngực to eo nhỏ, từ sau núi giả đi ra.
"Ơ, thế nào lại náo nhiệt như thế!" Sở Trạm Đông mắt nhìn Hàn Tử Tây, vừa nhìn về phía Mặc Thiên Kình: "Mặc thiếu, đây là đang đóng kịch sao?"
Mặc Thiên Kình nhếch môi: "Một chút chuyện nhỏ, quấy rầy nhã hứng của Sở thiếu, thật sự là ngại!"
"Nào có, nhờ phúc của Mặc thiếu..." Sở Trạm Đông ngón giữa nhẹ vạch lên bên ngoài phần lỏa lồ xương quai xanh của cô gái: "Chúng ta chơi rất vui! Có phải không bảo bối?"
"Đáng ghét!" Cô gái khẽ đập nhẹ vai của hắn một cái.
"Chẳng lẽ không phải?" Sở Trạm Đông nhướn mày: "Mới vừa rồi là ai chịu không được kích thích, thoáng cái liền..."
"Đừng nói!" Cô gái che miệng của hắn, mặt đỏ như máu.
"Bảo bối thẹn thùng rồi?" Sở Trạm Đông khẽ hôn gò má của cô gái: "Tốt, không nói, chỉ làm thôi!"
"Người xấu, không để ý tới anh nửa!"
"Ha ha..." Sở Trạm Đông phảng phất rất thích cô ta làm nũng, cười sang sảng đối với Mặc Thiên Kình nói: "Mặc thiếu đang vội, tôi sẽ không quấy rầy!"
Ôm lấy mỹ nữ, Sở thiếu nhanh nhẹn đi mẩ, đi qua bên người Hàn Tử Tây, một cái nhìn cũng không lưu lại, giống như hai người họ không biết nhau!
Hàn Tử Tây đứng đó, tiếp sau bị bảo vệ mang đi hường ngược lại với hắn, hai người càng lúc càng xa, ai cũng chưa từng quay đầu lại.
← Ch. 002 | Ch. 004 → |