← Ch.486 | Ch.488 → |
<images>
Cách khai giảng còn hơn một tháng, tiếp đó trong khoảng thời gian này, Giang Nhu liền thanh thản ổn định ở nhà đọc sách, cô dự thi chuyên ngành tiếng Anh, cho nên cố ý mua mấy quyển sách toàn tiếng Anh để đọc.
Lê Tiêu bình thường rất bận, thường xuyên không nhìn thấy người, nhưng mà cho dù có bận rộn, trong lòng của anh đều ghi nhớ chuyện đi học của con, có thể là chuyện đời trước để lại bóng ma cho anh, anh nghe ngóng tất cả nhà trẻ tương đối tốt ở gần một lần, cảm thấy không tệ, bảo Giang Nhu có rảnh đi qua nhìn một chút.
Thế là Giang Nhu bình thường đọc sách mệt mỏi, liền mang con ra ngoài dạo chơi, nhìn xem tình hình trong nhà trẻ, có nhà trẻ là tư nhân, bên trong xây dựng rất khí phách, có nhà trẻ là dạy song ngữ, còn có nhà trẻ dạy tiểu học cấp hai chung luôn... Đa phần đều hơi đắt.
Trường học tốt một chút không chỉ học phí đắt, lại còn kiểm tra tình hình học hành của học sinh, cũng may Giang Nhu bình thường dạy cho đứa nhỏ một chút kiến thức, đơn giản như đếm số và tiếng Anh, cô nhóc đều biết, cô giáo cuối cùng còn ra cho cô nhóc một cái đề bài, bảo cô nhóc kể một câu chuyện.
Cô nhóc mặc dù tương đối thẹn thùng nhát gan, nhưng bởi vì bình thường Giang Nhu cố ý tập cho cô bé, cô bé đã không còn sợ người lạ nữa, biết những người này là giáo viên, ngoan ngoãn kể lại một câu chuyện mà mẹ thường hay kể cho cô bé nghe.
Mồm miệng biểu đạt coi như lưu loát, nhưng mà trước khi đi cô giáo nhắc nhở Giang Nhu vài câu, bảo cô trở về uốn nắn tiếng phổ thông cho cô bé một chút, cô bé nói chuyện mang theo một chút khẩu âm.
Giang Nhu nhớ kỹ.
Dẫn đứa nhỏ chạy mấy cái trường học, cuối cùng dựa theo ý kiến của cô bé, chọn một nhà trẻ song ngữ, cô bé nói muốn học tiếng Anh như mẹ.
Cô nhóc rất ngoan, lúc Giang Nhu uốn nắn tiếng phổ thông cho cô bé, cô bé liền chăm chú học theo, từ nói không chính xác uốn lại một vài lần cô bé liền nhớ kỹ.
Đầu tháng tám, Lê Tiêu nói ông chủ Du có mời anh qua dự sinh nhật ông ấy, hỏi Giang Nhu có đi hay không?
Anh định đi, không chỉ là vì tham gia tiệc sinh nhật của ông chủ Du, còn là vì để anh phát hiện có một số việc có giống đời trước hay không.
Đời trước anh rõ ràng nhớ kỹ hình như chính là mấy năm nay Kim Đại Hữu tìm được thím Thạch, lúc ấy là hàng xóm gọi điện thoại cho Kim Đại Hữu, sau đó Kim Đại Hữu gọi điện thoại cho anh và Chu Kiến, bảo bọn anh đi đón người giúp. Nhưng Lê Tiêu vài ngày trước liên hệ với Kim Đại Hữu, Kim Đại Hữu nói không có nhận được điện thoại của hàng xóm, khả năng lần này hàng xóm Kim Đại Hữu bởi vì nguyên nhân gì đó không đi thành phố phía Nam, Lê Tiêu chuẩn bị lần này thuận đường đi qua nhìn một chút.
Giang Nhu vừa vặn ở nhà có chút nhàm chán, không cần suy nghĩ liền gật đầu, "Đi chứ."
Còn nói với Lê Tiêu: "Trước kia em từng huấn luyện ở tỉnh G, ngày nghỉ liền thích cùng bạn học ra ngoài đi dạo, bên kia có rất nhiều món ăn ngon."
Nói đến đây, trên mặt còn lộ ra thần sắc hoài niệm.
Lê Tiêu cười yếu ớt, thích nghe cô nói với mình chuyện trước kia, cảm giác giống như mình cũng tham dự.
Nếu Giang Nhu muốn đi, Lê Tiêu liền đặt thêm hai vé máy bay, sinh nhật ông chủ Du là ngày 12 tháng 8, Giang Nhu Lê Tiêu bọn họ ngày mười liền xuất phát.
Hơn một giờ chiều đến nơi, Lê Tiêu mang theo hai mẹ con đi ăn cơm trước, sau đó ở trung tâm thành phố tìm một khách sạn không tệ.
Một nhà ba người ở khách sạn ngủ một giấc, ban đêm lúc ra ngoài ăn cơm, thuận tiện shopping mua quà.
Quà của ông chủ Du đã chuẩn bị xong, giống những ông chủ lớn có tiền kia, món đồ bình thường xa xỉ người ta không để vào mắt, quà Lê Tiêu tặng là nhờ bạn mua, một cây sâm núi trân quý, dùng hộp quà đựng, Giang Nhu nhìn qua, vốn là hai cây, Lê Tiêu để lại một cây, đều rất lớn, nghe nói đã mấy trăm năm.
Chịu ảnh hưởng của Giang Nhu, hiện tại anh cũng cảm thấy nhân sâm là đồ tốt, cho nên cố ý để lại một cây, nghĩ đến về sau bồi bổ cho Giang Nhu và con.
Hai vợ chồng ông chủ Du tương đối quan tâm đến việc làm ăn của Lê Tiêu, mặc dù hai nhà cách xa xôi, nhưng bọn họ giúp Lê Tiêu kéo không ít mối quan hệ, điểm ấy Lê Tiêu rất cảm kích bọn họ.
Không giống đời trước của anh, rất ít nhận được sự trợ giúp của người khác, tất cả đều là mình dùng rất nhiều giá trị trao đổi.
← Ch. 486 | Ch. 488 → |