← Ch.462 | Ch.464 → |
<images>
Lê Tiêu vừa vào sân đã đối diện với khuôn mặt tươi cười của cô bé, lại nhìn ống khói nhà bếp bốc lên từng làn khói trắng, chẳng biết vì sao, trong lòng đột nhiên hơi trướng lên.
Buổi tối Giang Nhu vẫn làm ba món mặn một món canh, thịt bò xào khoai tây, trứng gà chiên tôm, cà tím hầm và cạnh đậu phụ cải xanh.
Cô nhóc ăn rất được, không chỉ ăn một chén cơm to đầy, còn uống một chén canh.
Lúc ăn cơm Giang Nhu chủ động mở miệng hỏi, Lê Tiêu mới nói, "Bây giờ em gái cô đang ở trại cải tạo."
Giang Nhu nghe nói như thế thì sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Lê Tiêu.
Lê Tiêu không quen có người nhìn anh như thế, rũ con mắt xuống tránh tầm mắt của cô, suy nghĩ một chút lại nói: "Mấy năm trước cô ấy bị cha mẹ nuôi bán cho một tên lưu manh vùng núi, sau đó cô ấy lỡ tay g. i. ế. c người đàn ông kia." Trong nhà tên lưu manh đó không có ai, lúc đó cô bé mười ba tuổi, cha mẹ nuôi cô ấy sợ thanh danh trong thôn không dễ nghe, bèn nói dối tuổi đưa đứa bé kia vào trại cải tạo.
Giang Nhu nói không nên lời, bởi vì ở trong mơ, cô em gái đó không phải như vậy, cô ấy thi đậu đại học danh tiếng, có cuộc đời vô cùng tốt đẹp.
Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Cô ấy cũng sắp ra rồi."
Giang Nhu trầm mặc một hồi lâu mới hỏi: "Tôi có thể giúp em ấy một chút không?"
Lê Tiêu nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm, "Tùy cô."
Có điều nói xong bổ sung một câu, "Bạn tôi đi học ở bên ngoài, nhà nó trống không, trong nhà chỉ có một bà nội đã có tuổi, nếu như cô muốn giúp người thì để người ta ở nhà nó đi, đến lúc đó tốn ít tiền có thể để cho cô ấy tiếp tục đi học."
Mặc dù nói là "tùy cô", nhưng cũng sắp xếp xong xuôi giúp Giang Nhu.
Có điều không để cho người lạ vào ở trong nhà, dù sao người từng lỡ tay g. i. ế. c người, còn ở trong trại cải tạo, Lê Tiê không thể để cô ấy sống chung dưới một mái hiên với Giang Nhu và Tiểu Phượng được.
Dưới cái nhìn của anh, lòng dạ của Giang Nhu cũng chỉ hơn Tiểu Phượng một chút, bản thân quá ngây thơ, còn có chút vô tri, dũng cảm, thiện lương, chính nghĩa.
Nếu không cũng sẽ không biết rõ anh là "Lê Tiêu", còn nguyện ý tiếp xúc với anh, thậm chí đồng ý gánh vác trách nhiệm nuôi nấng Tiểu Phượng. Giang Nhu biết Lê Tiêu không phải người có lòng tốt, anh có thể làm như thế, có phải là vì mình, dù cho nguyên nhân là gì, Giang Nhu cũng rất cảm kích.
Cô gắp một đũa thịt bỏ vào trong chén anh, lấy lòng nói: "Anh ăn nhiều một chút."
Lê Tiêu giương mắt nhìn về phía Giang Nhu, sau đó nhìn thấy người phụ nữ đối diện cười đến con mắt sáng lấp lánh, anh không chút biến sắc rũ mắt xuống, cố gắng quên nhiệt độ không bình thường trong lòng.
Cô nhóc ở bên cạnh thấy mẹ gắp thức ăn cho cha, vội đưa chén tới, cũng muốn.
Giang Nhu không cho, "Con đã ăn bao nhiêu rồi, cũng không sợ no bể bụng à?"
Cô nhóc ủ rũ thu hồi chén. Cô bé cũng không tức giận, còn vô cùng hiểu chuyện gắp thức ăn cho cha mẹ.
Buổi tối, Lê Tiêu vẫn ngủ chung với hai mẹ con, chẳng qua anh bây giờ không chỉ phải nửa đêm thức dậy đắp chăn cho con gái, còn phải đắp cho người nào đó thích đạp chăn.
Giang Nhu ngủ rất bá đạo, lạnh sẽ cuộn chăn, nóng thì thích đạp chăn, chiếm cả giường, chỉ một mình cô đã chiếm hai phần ba.
Mặc dù mới ở chung mấy ngày nhưng Lê Tiêu dường như tập mãi thành quen, còn bình tĩnh giải cứu con gái dưới cánh tay cô.
Giơ cánh tay trắng nõn mềm mại của người phụ nữ lên, ngón tay Lê Tiêu bất giác siết chặt, sau đó không nhịn được nhìn về phía khuôn mặt người phụ nữ ngủ say ở bên trong.
Ngày hôm sau, buổi trưa Lê Tiêu đi ra ngoài một chuyến.
Ngày hôm qua trên đường trở về anh có hỏi thăm tin tức giúp Giang Nhu, vừa vặn gặp bạn bè trước đây, hẹn anh ngày hôm nay cùng ăn một bữa cơm.
Lê Tiêu nói với Giang Nhu một chút rồi đi ra ngoài.
Đến địa điểm hẹn, Chu Cường và Vương Đào đã sớm đến, còn gọi một bàn đồ ăn lớn.
Sau khi Lê Tiêu vào cửa nhìn thấy hai người đều ở đây, lòng sinh mấy phần cảm khái.
Đối với Chu Cường và Vương Đào mà nói chỉ là anh em tốt một khoảng thời gian không gặp, nhưng đối với Lê Tiêu, là bạn cũ mười mấy năm không gặp.
← Ch. 462 | Ch. 464 → |