← Ch.423 | Ch.425 → |
<images>
Ra sân bay gọi một chiếc xe, trực tiếp tới khách sạn gần trường Lê Hân. Sau khi lên xe, Lê Tiêu lại trêu chọc An An, An An tức giận trừng anh, anh còn đáng ghét kéo b. í. m tóc của cô bé, Giang Nhu nhìn cũng muốn đánh anh, vuốt ve tay anh tức giận nói: "Em thấy anh không nên làm vậy."
Lê Tiêu sờ mũi, rụt tay trở lại.
An An thở phì phò ôm lấy cổ mẹ, "Mẹ đánh cha thêm hai cái đi, cha đáng ghét."
Lê Hân ngồi ở ghế phụ đằng trước thấy vậy cười.
Xe cuối cùng đậu ở cửa khách sạn gần đại học thủ đô, là một khách sạn cao cấp năm sao, đặt một phòng tiêu chuẩn, một phòng giường lớn.
Trường Lê Hân còn chưa khai giảng, trở về còn không quá thuận tiện, Giang Nhu cũng không bảo cô ấy trở về, mấy ngày nay cùng ở bên ngoài chơi với bọn họ, lấy mức độ hiểu biết của Giang Nhu đối với Lê Hân, cho dù cô ấy học ở đại học thủ đô, bình thường hẳn cũng rất ít đi ra ngoài chơi, có lẽ còn không quen thuộc bằng cô.. Cop qua cop lại, t𝘳ở lại t𝘳ang chính ﹍ 𝐓RU𝐌 𝐓RUYỆN.𝘝n ﹍
Lê Hân ở phòng giường lớn, Giang Nhu Lê Tiêu ở phòng tiêu chuẩn.
Bọn họ chọn phòng tiêu chuẩn xa hoa, hai chiếc giường bên trong đều rất lớn, An An vừa vào cửa đã hài lòng nằm trên chiếc giường, sau đó lại chạy đến bên cửa sổ ngắm bên ngoài, trong miệng oa liên tục, "Mẹ nơi này thật cao"; "Mẹ cái này thật là đẹp" ...
Giang Nhu đi nấu nước nóng trước, sau đó trải lên vỏ chăn mà cô mang đến, sau khi nước nóng sôi thì rưới nước nóng lên cầu tiêu và dép lê một lần.
Lê Tiêu thấy vậy không nói gì, "Nào có bẩn như vậy?"
Giang Nhu cũng không ngẩng đầu lên, "Anh biết cái gì chứ?"
Hoài nghi mỗi lần anh ra ngoài cũng không làm những việc này, không nhịn được nói một câu, "Đợi lát nữa chúng ta đi mua nước uống ở bên ngoài, em nghe nói có người ở khách sạn cố ý dùng bình nước nóng ngâm quần lót."
Quả nhiên, Lê Tiêu vừa nghe thấy lời ấy, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, "Em nói thật?"
"Em lừa ngươi làm cái gì?"
Giang Nhu ngẩng đầu nhìn anh một cái, trên mặt tựa như cười mà không cười, "Quên đi, ngược lại bây giờ anh cũng sống rất tốt, sau này chú ý một chút là được."
Lê Tiêu nghe xong không nói lời nào, có điều sắc mặt không tốt lắm, vừa nhìn đã biết bị buồn nôn không nhẹ.
Giang Nhu chột dạ cúi đầu, trước đây Lê Tiêu đi công tác, cô quên nói những việc này, chủ yếu là ở đời sau mấy cái này đều là thường thức, cô cũng không để ở trong lòng.
Ngày hôm nay sắc trời hơi tối, thêm vào vừa ngồi xe vừa đi máy bay quá mệt mỏi, cả nhà không ra ngoài chơi, ăn cơm trong khách sạn rồi trở về phòng ngủ. Lê Tiêu trở về phòng cố ý nói, đêm nay mình muốn độc chiếm một cái giường, để An An và Giang Nhu ngủ chung.
An An không hiểu mưu kế của cha, ngày hôm nay giận cha, lúc này cũng không muốn cho cha như ý, Lê Tiêu nói chuyện mình muốn độc chiếm một cái giường, cô bé lập tức ồn ào nói mình muốn ngủ một cái giường.
Hai cha con cãi cọ rất lâu, cuối cùng Giang Nhu hòa giải. An An thành công độc chiếm một giường, cô nhóc như đánh thắng trận hết cằm nhỏ, hừ một tiếng với cha, sau đó nhảy nhót trên cái giường mình đã cãi thắng, rất vui vẻ.
Mà Lê Tiêu giả vờ thở dài thương tâm, ngồi xuống một cái giường khác.
Giang Nhu bôi mỹ phẩm dưỡng da sau đó bò lên giường, tức giận đạp anh một cái, "Diễn quá, mau đi tắm."
Lê Tiêu cố gắng đè xuống nụ cười nơi khóe miệng, xoay người đi lấy quần áo tiến vào buồng tắm rửa ráy.
An An còn rất vui vẻ nói với Giang Nhu: "Mẹ, tối hôm nay con muốn tự ngủ một mình."
Giang Nhu nhìn khuôn mặt cười hì hì của cô bé, buồn cười nói: "Được, tự ngủ đi."
An An vâng một tiếng, nhìn thấy mẹ cầm điều khiển từ xa xem ti vi, vội chạy thịch thịch thịch xuống, bò đến bên cạnh cô, nói muốn xem mèo và chuột.
Lê Tiêu đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy hai mẹ con đang cùng xem ti vi, cố ý ngạc nhiên nói: "Ồ, đêm nay cha ngủ một mình một giường à?"
Vừa thốt ra lời này, An An lập tức sốt ruột nói: "Con."
Sau đó chạy đến trên giường mình, cả người ngồi phịch ở trên giường, không cho anh tới.
Lê Tiêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dáng vẻ rất mất mát, lau tóc ngồi bên cạnh Giang Nhu.
An An cười đắc ý ra tiếng.
Giang Nhu nhắc nhở cô bé đắp chăn, "Mở máy lạnh rồi, đừng để bị lạnh."
An An ngoan ngoãn bò vào trong chăn.
Nhìn thấy chín giờ rưỡi bèn tắt đèn đi ngủ, An An có lẽ mệt muốn c. h. ế. t rồi, mới vừa tắt đèn không bao lâu, giường bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều của cô bé. Lê Tiêu nhẹ nhàng xuống giường đến xem, thuận tiện đắp chăn kín kẽ cho cô bé, sau đó quay về trên giường của mình ôm lấy Giang Nhu.
Cúi đầu hôn một cái, còn đắc ý tiến đến bên tai Giang Nhu nói: "Ngủ rồi."
← Ch. 423 | Ch. 425 → |