← Ch.420 | Ch.422 → |
<images>
Vương Đào chôn cất vào buổi sáng, từ trên núi xuống, nhà họ Vương chiêu đãi mọi người mấy bàn cơm nước.
Ăn xong đã hơn ba giờ chiều, thu dọn đồ đạc rồi, Lê Tiêu dự định dẫn Giang Nhu các cô rời đi, chỉ có điều trước khi đi còn phải sắp xếp cho đứa nhỏ Vương Đại Chí.
Chu Kiến trở về hồi hôm qua, công ty bỗng dưng có việc làm trễ nãi một chút, vì thế tới khá trễ. Sau khi đến, Lê Tiêu bèn bảo anh ta lái xe tới nhà mẹ đẻ của vợ Vương Đào nhìn xem, Châu Kiến cũng coi như là thường xuyên khua môi múa mép giao thiệp với người ta, nhưng gặp phải người nhà này cũng hết cách, người nhà mẹ đẻ cô ta một mực nói không thấy người, còn nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, không liên quan tới nhà bọn họ.
Mà Hàn Tiểu Quyên đã sớm chạy không còn bóng dáng, cũng không ai biết cô ta trốn ở chỗ nào.
Lê Tiêu cũng không thể xử lý việc này, không có cách nào, sau khi thương lượng với Chu Kiến, Chu Cường, quyết định mỗi năm ba người bỏ ra một khoản tiền giúp đỡ Vương Đại Chí tiếp tục học tập.
Không có cho tiền mẹ Vương Đào, mẹ Vương Đào làm việc không rõ ràng, lo lắng bà ta trực tiếp đưa số tiền này cho thằng con nhỏ, bọn họ không phải làm từ thiện, số tiền này cũng là nể tình nghĩa từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Vương Đào.
Tuy rằng sau này quan hệ của mọi người xa cách một chút, nhưng người cũng c. h. ế. t rồi, những mâu thuẫn kia cũng không quan trọng nữa, lần này Lê Tiêu và Chu Kiến trở về cũng là muốn gặp người một lần cuối cùng.
Con người chính là như vậy, càng lớn càng hoài niệm khi còn bé.
Vương Đại Chí nhận tiền của ba chú, nghe ba chú dặn dò mình, liên tục gật đầu.
Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Cha mẹ cháu cũng không còn, cháu phải tự mình trưởng thành, số tiền này cháu cất cẩn thận, thực sự không giữ được thì để chú Chu Cường của cháu bỏ vào trong ngân hàng, mỗi tuần dùng bao nhiêu tự mình lên kế hoạch rõ ràng."
"Cũng đừng luôn chìm đắm ở trong bi thương, không có cái hố nào không qua được, khi còn bé chú còn không khá giả bằng cháu, lúc cha chú c. h. ế. t chú còn không lớn cỡ cháu, nhưng bây giờ chú cũng sống rất tốt, đầu óc của mình nhạy bén một chút, đừng để người ta lừa tiền. Với lại, tuy rằng bọn chú không ở bên cạnh cháu, nhưng nếu như có chuyện, cháu có thể gọi điện thoại cho bọn chú bất cứ lúc nào, bọn chú nhất định sẽ nghĩ cách giúp cháu, chú Chu Cường của cháu ở thị trấn, cũng có thể trực tiếp qua tìm chú ấy." "Cha cháu cùng lớn lên với bọn chú, chỉ cần cháu không đi sai đường, không học cái xấu theo người ta, mặc kệ như thế nào, bọn chú đều sẽ giúp cháu."
"Cháu phải nhớ kỹ, con đường sau này của cháu đều phải dựa vào chính mình, người khác có học cái xấu, bởi vì bọn họ có cha mẹ quản, cho dù đi sai đường cũng có thể kéo trở về, nhưng cháu không được, nếu như cháu đi sai đường, không ai quan tâm cháu, vì thế cháu phải kiềm chế chính mình, phải học theo những đứa bé ngoan."
Bên cạnh, Chu Kiến cảm thấy lời này quá tổn thương người khác, khẽ giật ống tay áo Lê Tiêu, nhỏ giọng kêu một câu, "Anh."
Đứa nhỏ này mới vừa mất cha mẹ, nói lời như vậy thật sự khó nghe.
Vương Đại Chí đã không phải Vương Đại Chí trước kia, sau khi mẹ của cậu cuỗm đi tất cả tiền bỏ chạy, cậu cũng đã lớn rồi, biết mình không có thứ gì, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cậu dùng sức gật đầu, giơ lên cánh tay lau nước mắt, "Chú, cháu biết rồi, cám ơn các chú."
Chu Kiến thở dài, nhớ tới trước đây đứa nhỏ này bị mẹ dạy vừa dữ vừa xấu tính, không nghĩ tới Vương Đào c. h. ế. t rồi, đúng là hiểu chuyện không ít.
Chu Cường kéo đứa nhỏ, "Được rồi, có việc cứ đến tìm chú, khi còn bé chú Lê Tiêu của cháu còn thảm hơn cháu nhiều, bây giờ người ta lăn lộn tốt nhất, cháu cũng đừng học theo những người khác, học theo chú ấy, học hành thật tốt, tuy rằng chú ấy không học đại học, nhưng năm đó mỗi lần thi đều nằm trong top ba toàn trường, lợi hại lắm."
Vương Đại Chí vừa gật đầu vừa dùng cánh tay lau nước mắt.
Giang Nhu ôm đứa nhỏ chờ ở cổng sân, thấy Lê Tiêu đi ra, cũng không có hỏi nhiều.
Lê Tiêu nói lời tạm biệt với Chu Cường, Chu Kiến. Chu Kiến định bây giờ về tỉnh G luôn, Chu Cường phải tới quán mình, Lê Tiêu thì lại muốn ở chỗ này một buổi tối, ngày mai dẫn Giang Nhu các cô tới thủ đô.
← Ch. 420 | Ch. 422 → |