Vay nóng Homecredit

Truyện:Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 413

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm
Trọn bộ 492 chương
Chương 413
0.00
(0 votes)


Chương (1-492)

Siêu sale Shopee


<images> Nghe xong lời này, tất cả mọi người có hơi không tin, Chu Kiến là người đầu tiên lên tiếng, "Việc này không thể nói rõ cái gì mà?"

Có người phụ họa, "Đúng vậy, Diêu Thi Lăng đã từ chức rời đi, bây giờ không cách nào xác minh."

Nhân viên nam sợ ông chủ trách tội, sốt ruột nói: "Tôi nói thật, lúc đó chỉ có cô ta tới tìm tôi, cũng chỉ có mười phút ấy tôi không nhìn bản vẽ, nếu như không phải Diêu Thi Lăng, vậy chính là có ai thừa dịp mười phút này nhét bản vẽ vào trong đống bản vẽ."

Cũng chính là lúc này, thư ký Mạnh vội vã cầm USB trong camera đến, "Phim mỗi tháng đều bảo người giữ lại, toàn bộ phim ba tháng đều ở nơi này."

Sau đó nhét vào trong máy vi tính để bàn bên cạnh Lê Tiêu, Chu Kiến nhìn thấy, không nhịn được nghiêng người rướn cổ lên xem, những người khác thấy thế, cũng đều lặng lẽ đứng dậy đến xem.

Thư ký Mạnh chỉnh thời gian đến hai tháng trước, sau đó tìm tới ngày nhân viên nam nhận được bản vẽ, nhân viên nam cố gắng nhớ lại, "Hình như là buổi sáng hơn tám giờ, hoặc là hơn chín giờ, không nhớ rõ nữa."

Lê Tiêu cũng không quá nhớ mình đưa bản vẽ xuống lúc nào, thuận miệng nói: "Trước tiên xem toàn bộ đoạn phim đi, bắt đầu xem từ tám giờ."

Sau đó thư ký Mạnh tìm được camera phòng hành chính, đồng thời chỉnh thời gian đến tám giờ sáng. Tám giờ sáng, nhân viên phòng hành chính hầu như đều đã đến, phần lớn đều đang vùi đầu làm chuyện của chính mình, nhân viên nam đã ở đây, nhìn rất lâu cũng không có biến hóa gì, thư ký Mạnh bắt đầu chỉnh về sau, còn chỉnh đến mười giờ sáng, nhân viên nam đi ra ngoài một chuyến, ở giữa trống mấy phút, đến mười giờ lẻ chín phút hai mươi bảy giây, anh ta cầm bản vẽ trở về, bản vẽ đặt ở trong túi da bò, sau khi anh ta trở lại, đặt bản thảo trong tay lên trên bàn làm việc, bản thân ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.

Uống chút nước, lại cầm lấy một vài tài liệu xử lý, chầm chậm rề rà, mấy đồng nghiệp và lãnh đạo xem camera nhìn anh ta thêm vài lần.

Mặt của nhân viên nam trở nên đỏ chót, bởi vì không giống lắm lời giải thích vừa nãy của mình.

Trong lòng anh ta vô cùng hối hận, lúc đó anh ta nên trực tiếp cầm bản vẽ đi ngay, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.

Chẳng qua anh ta nhìn rất chăm chú, muốn biết ai hại anh ta.

Không chỉ có anh ta nhìn chăm chú, tất cả mọi người nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không muốn bỏ lỡ một giây phút nào.

Rất nhanh, trên màn ảnh hiện ra một người, chính là Diêu Thi Lăng trong miệng nhân viên nam. Diêu Thi Lăng cầm cà phê lại đây, hai người dường như nói gì đó, trên mặt đều mang theo ý cười. Chỉ có điều camera không nghe thấy âm thanh, chỉ nhìn thấy miệng hai người đang chuyển động.

Nhân viên nam nhận lấy cà phê uống một hớp, đột nhiên điện thoại di động của anh ta vang lên, vội lấy ra nghe, sau đó đứng lên tìm kiếm ở trên bàn, sau khi tìm được thứ cần thiết thì chào hỏi Diêu Thi Lăng rồi rời đi.

Nhân viên nam đi rồi, Diêu Thi Lăng lại không đi, đặt m. ô. n. g ngồi ở trên ghế của nhân viên nam, sau đó nhìn quanh một vòng, thấy không ai nhìn mình, lén lút lấy ra một tờ giấy từ trên người, mở ra trải phẳng rồi nhét vào trong túi giấy.

Thư ký Mạnh ấn tạm dừng, hình ảnh cuối cùng cố định ở cảnh Diêu Thi Lăng đứng dậy.

Thấy cảnh này, mọi người còn có gì không hiểu?

Chính là Diêu Thi Lăng làm ra.

Chu Kiến sửng sốt một chút, "Làm sao có thể?"

Dường như có hơi khó có thể tin.

Tuy rằng anh ta đồng ý với Lê Tiêu không nghĩ tới nữa, nhưng đối với Diêu Thi Lăng không phải một chốc là có thể quên ngay, Diêu Thi Lăng đối với anh ta mà nói là một người rất tốt, nhưng bây giờ tình cảnh này, lại làm cho anh ta không cách nào giải vây cho cô ta.

Ngược lại sắc mặt Lê Tiêu rất bình tĩnh, dường như cũng không bất ngờ đối với hành động của cô ta.

Nhân viên nam vội nói: "Là cô ta làm ra, quả nhiên là cô ta, cô ta mới là nội gián, chẳng trách cô ta muốn từ chức."

Trong phòng họp lại lần nữa yên tĩnh, mấy người vừa nãy bao biện cho Diêu Thi Lăng, vào lúc này đều nói không nên lời.

Lê Tiêu bảo tất cả mọi người trở lại vị trí, sau đó lạnh lùng nói: "Thu gom chứng cứ, trực tiếp báo cảnh sát, đồng thời liên hệ luật sư, xem làm thế nào hạ thấp ảnh hưởng lớn nhất đối với nhãn hiệu ăn vặt nước ngoài khi họ đòi bồi thường xâm phạm bản quyền."

"Còn có phòng Marketing, mau phản hồi việc này, tranh thủ cứu vãn hình tượng..."

Cuộc họp này mở lúc hơn năm giờ sáng, Lê Tiêu không trở về, trực tiếp nghỉ ngơi ở văn phòng một lúc, sau đó bắt đầu xử lý mọi chuyện.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-492)