← Ch.367 | Ch.369 → |
<images>
Ngày ấy Giang Nhu thi nghiên cứu sinh, Lê Tiêu cố ý để trống một ngày đi cùng cô. Sáng sớm trời chưa sáng anh đã thức dậy nấu bữa sáng, học theo dáng vẻ Giang Nhu, luộc trứng gà, khoai lang và bí đỏ, còn làm mì xào, bông cải, khoai tây, ép sữa đậu nành, mỗi người đều đầy một dĩa to, rất phong phú dinh dưỡng, hoàn toàn khác lúc trước chỉ có cơm chiên trứng.
Buổi sáng An An nhìn thấy, miệng nhỏ vểnh lên rất cao, oán giận nói một câu, "Cha chỉ biết bất công."
Lê Tiêu mặt không biến sắc uống hết sữa đậu nành Giang Nhu chưa uống xong, "Ăn cơm của con đi."
An An hừ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn dùng cái nĩa cuốn mì lại bỏ vào trong miệng, cô bé dùng cái nĩa gỗ do Lê Tiêu làm, sợ cô bé còn nhỏ không cẩn thận làm đau chính mình.
Tới gần thi, Giang Nhu có hơi khẩn trương, trước đây thi đại học cô chắc chắn không sốt sắng, nhưng lần này thì khác, đề thi khó hơn nhiều, nội dung thi nằm trong rất nhiều sách, cô luôn cảm thấy mình còn có chỗ nào thiếu sót.
Vì thế vừa ăn cơm vừa cầm vở lật xem, sau đó hai chân không tự giác run lên, lúc ra cửa còn nghiêm mặt như khóc tang nhìn Lê Tiêu, "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Em không biết."
Lê Tiêu muốn cười, nhưng lại không dám cười, hiếm khi ôm người hôn một cái ngay trước mặt con gái ruột, vẻ mặt không sao cả nói: "Được rồi, không có gì ghê gớm, thi không đậu sang năm tiếp tục, hoặc là trực tiếp tìm việc làm, thực sự không được thì đến nhà xưởng của anh, sang năm công ty gần như có thể mở được rồi, đến lúc đó em tới làm trợ lý hoặc là thư ký của anh."
Giang Nhu ngẫm lại cũng đúng, cuộc sống nhà bọn họ hiện giờ không thể nói là rất giàu, nhưng cũng coi là người có tiền, không vội, thi không đậu còn có thể thi lại, không giống một vài bạn học của cô, áp lực trong nhà cực kỳ lớn.
Có điều mặc dù nghĩ như vậy, Giang Nhu vẫn căng thẳng. Lúc Lê Tiêu lái xe đưa cô đi thi, còn chưa bắt đầu, cô đã đi vệ sinh hai chuyến.
Loại cảm xúc căng thẳng này là thứ Lê Tiêu chưa bao giờ trải nghiệm, ngược lại trước đây lúc anh đi học, thích nhất chính là thi cử, bởi vì bình thường lên lớp trốn học sẽ bị giáo viên bắt, nhưng thi xong có thể nộp bài thi sớm ra ngoài chơi.
Hôm nay là thứ bảy, An An cũng không cần đi học, một nhà ba người ngồi ở trong xe đậu ven đường, hiện giờ cổng trường còn chưa mở, thí sinh cũng chờ ở bên ngoài, hoặc là tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, hoặc là trực tiếp đứng.
An An tò mò nằm nhoài trước cửa sổ nhìn bên ngoài, sau đó thỉnh thoảng nghiêng đầu qua liếc mắt nhìn mẹ đang xem sách, biết mẹ sắp đi thi, cô bé rất hiểu chuyện không nói lời nào.
Cho dù có muốn hỏi gì cũng nỗ lực giấu ở trong lòng. Mà Lê Tiêu thì càng khoa trương, đặt hai chân Giang Nhu lên chân mình xoa bóp cho cô.
Giang Nhu há mồm muốn cái gì, anh lập tức lấy cho cô, muốn uống nước cũng đút thẳng tới trong miệng cô.
An An nhìn mà ngạc nhiên không thôi, vì vậy, làm cho cô bé từ nhỏ đã gieo xuống một hạt giống ở trong lòng, cho rằng đi thi là lớn nhất.
Cho tới sau khi lớn lên, mỗi lần đến lúc đi, cô bé đều sẽ đưa ra yêu cầu mà bình thường cha mẹ sẽ không đồng ý.
Thi ròng rã hai ngày, sau khi thi xong Giang Nhu cảm thấy cả người đều hư thoát, sau đó ở nhà ngủ trọn một ngày.
Sau khi nghỉ ngơi tốt, Giang Nhu bắt đầu cho phép thả lỏng bản thân, thành người rảnh rỗi nhất nhà. Lê Tiêu muốn cô đi làm chung với mình, ngoài miệng Giang Nhu đồng ý nhưng ngày hôm sau bỏ chạy không còn bóng dáng.
Trước đó vẫn luôn chăm chú chuẩn bị thi, gần như chưa bao giờ đi ra ngoài chơi, Đổng Minh Minh và Lâm Thư Ngọc hẹn đi chơi nhiều lần cô đều từ chối.
Hiện giờ thi xong, Giang Nhu lập tức gọi điện thoại lại, dù sao Lâm Thư Ngọc cũng là cảnh sát hình sự, công việc khá bề bộn, thời gian có thể rảnh vô cùng ít ỏi. Khi Giang Nhu gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy đang thu dọn hồ sơ vụ án.
Gần đây trong thành phố xuất hiện một vụ án g. i. ế. c vì tình, người liên quan hình như rất rộng rãi, Giang Nhu còn nghe Lê Tiêu nói tới, nói nghi phạm hình như là con rể của một phú thương.
Đổng Minh Minh khá rảnh rỗi, gần đây cô ấy đang mang thai, cố gắng giảm bớt một vài công việc.
Hai người hẹn gặp mặt ở dưới lầu công ty cô ấy, Giang Nhu lái xe tới đón cô ấy.
Trong điện thoại, Đổng Minh Minh đi ra, có lẽ vì mang thai nên bệnh hay quên lớn, cô ấy dường như nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói: "Ai nha, chờ một lát, tớ trở lại lấy đồ cái."
Nói xong lập tức quay lại.
← Ch. 367 | Ch. 369 → |