← Ch.366 | Ch.368 → |
<images>
An An còn không biết chữ, bình thường không có hứng thú gì với tin tức, cô bé đang bò tới bò lui trên ghế sô pha, nhưng cô bé xem hiểu tranh ảnh, trên ti vi chiếu hình ảnh thịt hun khói giống thịt trong bếp, cô bé dường như cũng có hơi không xác định, leo xuống ghế sô pha bạch bạch bạch chạy đến nhà bếp xem, sau đó vẻ mặt vô cùng khó hiểu nói: "Cha, chúng ta cũng có thịt hun khói, còn có thể ăn hay không?"
Giang Nhu nhìn cô bé dường như còn có chút không nỡ, mau chóng đứng dậy lấy thịt trên tay cô bé, trực tiếp ném vào trong thùng rác, sau đó hỏi Lê Tiêu, "Đây là chân giò hun khói gì?"
Lê Tiêu cũng có chút không xác định, "Không nhớ rõ lắm, lúc người khác tặng, anh không chú ý nghe, nói là thứ tốt, rất đắt."
Nói xong mặt anh tối sầm lại đứng dậy vào nhà bếp xem, đã không tìm được hộp đóng gói, trên chân giò hun khói cũng không có nhãn mác.
Giang Nhu có chút không yên lòng, chân giò hun khói này là hai ngày trước bạn làm ăn của Lê Tiêu tặng, từ sau khi Giang Nhu học y thì khá chú ý ẩm thực, loại đồ ăn như đồ hun khói, dù cho đắt cô ăn cũng không nhiều, bèn cầm về nhà nếm thử hai miếng, mấy ngày nay đều là Lê Tiêu và An An ăn. Cha và con gái thích ăn thịt, cắt thành miếng mỏng làm đồ ăn ăn.
Lê Tiêu cũng có chút sợ hãi, vừa nghĩ tới mình uống thuốc trừ sâu DDVP, cả người đều hơi không ổn, anh thì thôi, nhưng An An còn nhỏ.
Anh lấy điện thoại di động ra từ trong túi, đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi bạn thử, còn chưa gọi thì người bạn đã gọi đến, sốt ruột hỏi: "Anh, chân giò hun khói của tôi anh ăn chưa, mau mau ném đi, vừa nãy em xem ti vi, hình như xảy ra vấn đề rồi."
Lê Tiêu: "... Tôi cũng nhìn thấy."
Đối diện cẩn thận từng li từng tí mở miệng, "Nếu không thì anh đi bệnh viện khám đi?"
Giọng điệu vô cùng hối hận, "Cái này cũng là em lấy được thông qua bạn bè, em thấy nó đắt còn tưởng rằng là thứ tốt, còn tặng hai hộp cho cha vợ nhà em, cha vợ của em cũng ăn hết một hộp, còn tặng một hộp cho đồng nghiệp, em thật sự không biết..."
Giang Nhu cầm chìa khóa xe lại đây, "Đi, đi bệnh viện khám trước." Lần này Lê Tiêu không có kháng cự, ôm lấy An An vừa gọi điện thoại vừa đi theo cô ra ngoài.
Một nhà ba người đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, ròng rã bận rộn một buổi trưa, còn rút một ống máu, An An khóc đến cái mũi nhỏ đều đỏ lên, rút m. á. u xong thút thít ở trong lòng mẹ, còn há to mồm ủy khuất nói: "Sau này con cũng không tiếp tục ăn chân giò hun khói nữa."
Giang Nhu buồn cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ khóc tới đỏ của cô bé, "Con muốn ăn, mẹ cũng không mua cho con."
Cũng may cuối cùng kết quả kiểm tra khỏe mạnh, ảnh hưởng không lớn, hẳn là vì ăn ít.
Có điều chuyện chân giò hun khói cũng không có kết thúc, mấy ngày sau đó không riêng gì Giang Nhu bận thi cử, Lê Tiêu cũng bận rộn ứng phó với kiểm tra chất lượng vệ sinh. Từ khi sự kiện chân giò hun khói được đưa ra ánh sáng, quần chúng có phản ứng mãnh liệt đối với đồ ăn, gia tăng kiểm tra các ngành liên quan, sau đó tra ra không ít thực phẩm không đạt tiêu chuẩn vệ sinh.
Lê Tiêu mở nhà xưởng đồ ăn vặt, cũng phải chuẩn bị kiểm tra, cũng may nhà xưởng của anh không có chuyện gì, có điều Chu Kiến nói với anh một chuyện khiến anh nghĩ mà sợ, Chu Kiến nói mấy ngày trước trong nhà xưởng có một phóng viên nằm vùng, lén lút chụp rất nhiều bức ảnh, còn hỏi thăm một vài chuyện của công nhân, biết được không có bất cứ vấn đề gì, người mới rời đi.
Nghe nói như thế, Lê Tiêu không nhịn được vui mừng vì mình nghe lời Giang Nhu, vẫn yêu cầu nghiêm khắc chất lượng và vệ sinh, không làm những chuyện gian dối dùng mánh lới kia.
Nếu không bị đưa ra ngoài ánh sáng, lại đụng vào lưỡi thương này, nhà xưởng tuyệt đối phải đóng cửa.
Có điều nhà xưởng khác thì không may mắn như thế, có bảy, tám nhà nhà xưởng bị tra ra có vấn đề, trực tiếp lên tin tức, trên tin tức còn có Mười hai con giáp, có điều được biên tập viên khen, nói Mười hai con giáp là xí nghiệp có lương tâm.
Có lẽ là gần đây an toàn thực phẩm tạo thành khủng hoảng cho quần chúng, sợ dần tới ảnh hưởng không tốt lắm, trên tin tức mới cố ý gọi tên Mười hai con giáp, bởi vì đứa vấn đề thực phẩm ra ánh sáng không chỉ nguy hại đối với sự an toàn của toàn dân, càng tạo bất lợi cho sự phát triển của ngành thực phẩm trong nước.
Bởi vì chuyện này, vài sản phẩm ở siêu thị giảm giá nhưng ảnh hưởng không lớn với Mười hai con giáp, thậm chí gia tăng lượng tiêu thụ, cho tới năm nay Lê Tiêu cũng không dùng tiền mua nữa.
← Ch. 366 | Ch. 368 → |