Vay nóng Tinvay

Truyện:Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 347

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm
Trọn bộ 492 chương
Chương 347
0.00
(0 votes)


Chương (1-492)

Siêu sale Shopee


<images> Cuối tháng 11 năm 2002, khi Giang Nhu xem tin tức, đột nhiên nhìn thấy biên tập viên nữ trên tivi nhắc tới, gần đây ở thành phố F xuất hiện nhiều trường hợp bệnh nhân sốt, đau đầu, bảo mọi người chú ý giữ ấm, phòng ngừa cảm cúm.

Giang Nhu không quá chắc có phải dịch xuất hiện không, nhưng vì để ngừa vạn nhất, ngay lập tức cô xin cho An An, nói trong nhà có chút chuyện, đứa nhỏ cần xin nghỉ hơn một tháng.

Công việc của cha mẹ bọn nhỏ trong trường mẫu giáo bất định, Giang Nhu lo lắng nhất chính là An An.

Cũng may trường mẫu giáo quản không quá nghiêm, xin nghỉ rất dễ dàng.

Lê Tiêu nhìn cô một cái, không nhịn được hỏi: "Rất nghiêm trọng sao?"

Giang Nhu không biết giải thích thế nào, trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn nói: "Chỉ là có dự cảm không tốt, bản thân anh cũng chú ý một chút, gần đây đừng đi ra ngoài xã giao, cũng đừng cho công nhân của nhà xưởng anh đi ra ngoài, còn có Chu Kiến nữa."

Lê Tiêu trầm mặc một chút, gật đầu, cũng không hỏi thêm gì.

Ngược lại An An ở bên cạnh rất vui vẻ, biết không cần đi học, cười hì hì nói: "Ngày mai con muốn đi công viên giải trí chơi."

Giang Nhu xoa đầu cô bé, "Ngoan, gần đây chúng ta cố bớt đi ra ngoài, sau này mẹ bù cho con."

Trưa hôm sau, sau khi Giang Nhu ăn cơm nước ở nhà xong đi ra ngoài một chuyến, tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi một điện thoại giấu tên cho đường dây nóng của thị trưởng và cơ quan ngăn ngừa bệnh tật địa phương, nhắc nhở gần đây ca bệnh sốt dường như không phải bệnh cúm đơn giản, cần quan tâm.

Nhân viên ở một đầu điện thoại khác nói sẽ báo lại với bên trên.

Giang Nhu không biết mình làm những việc này có tác dụng hay không, nhưng hiện tại cô cũng không biết nên làm gì.

Nói chuyện điện thoại xong, Giang Nhu đến tiệm thuốc mua rất nhiều khẩu trang y tế, cồn khử độc y tế và nước rửa tay, sợ mua nhiều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, Giang Nhu còn chạy mua ở nhiều tiệm thuốc.

Sau đó cô cầm đồ về nhà. Buổi chiều tan học cô lại đến chợ mua rất nhiều đồ ăn bỏ vào tủ lạnh.

Giang Nhu còn cố ý chạy qua nhà họ Chu bên cạnh, nói gần đây cảm cúm không quá bình thường, bảo bọn họ ít đi ra ngoài, mua thêm một ít khẩu trang bỏ ở trong nhà, ra ngoài nhất định phải mang khẩu trang. Tuy rằng mẹ Chu cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ Giang Nhu học y, cho rằng cô biết một vài chuyện người khác không biết, vội hỏi làm sao vậy?

Giang Nhu nào có thể giải thích rõ ràng, chỉ bảo giảng viên nói cho bọn họ biết, còn nói gần đây trên tin tức nhắc tới cảm cúm rất nguy hiểm, có thể sẽ c. h. ế. t người, hơn nữa tính truyền nhiễm rất mạnh, bảo bọn họ cố gắng ít đi ra ngoài.

Về đến nhà, Giang Nhu lại cho gọi điện thoại cho Lê Hân trong trường học và thím Vương ở quê nhà, bảo bọn họ gần đây chú ý nhiều một chút.

Cô thậm chí nghĩ, qua một vài ngày nữa, nếu thực sự xác định là dịch thì bảo Lê Hân về nhà.

Buổi chiều Lê Tiêu trở về lại nhìn thấy trong nhà tích trữ khẩu trang đầy ghế sô pha, trực tiếp sửng sốt một hồi, trên tay anh còn cầm đồ ăn, chuẩn bị bỏ đồ ăn vào trong tủ lạnh, sau đó phát hiện trong tủ lạnh cũng đầy rồi.

Lê Tiêu không thấy trong nhà có người, bèn bảo An An đi xem TV, chính anh thu dọn khẩu trang trên ghế sô pha bỏ vào trong ngăn kéo.

Thu dọn xong, anh vào nhà bếp nấu cơm, sau khi xào hai món ăn, Giang Nhu mới mở cửa trở về, lại xách về bốn bọc to, nhiều khẩu trang như thế, đủ cả nhà bọn họ dùng nửa năm rồi.

An An quay đầu lại liếc mắt nhìn, vui vẻ nói: "Mẹ ——"

Ngày hôm nay cô bé không đi học, tuy rằng rất vui nhưng rất nhàm chán, bây giờ nhìn thấy cô, bộp bộp chạy tới.

Giang Nhu sờ đầu nhỏ của cô bé.

Lê Tiêu cầm xẻng cơm đi ra từ trong phòng bếp, liếc nhìn đồ trong tay của cô, không nói gì, chỉ nói: "Em nghỉ ngơi một lát trước đi, xong ngay đây."

Giang Nhu gật đầu.

Buổi tối lúc ăn cơm, Giang Nhu không để ý An An vẩu miệng, đổi kênh hoạt hình thành bản tin thời sự, muốn xem có tình hình liên quan tới dịch hay không, nhưng hôm nay không có.

Thế nhưng Giang Nhu vẫn có hơi không yên lòng, mặc dù cô không có ấn tượng đối với dịch, nhưng cô có ấn tượng rất sâu sắc đối với bệnh dịch Ấn, ầm ĩ toàn cầu lòng người bàng hoàng, trường học của bọn họ đóng kín toàn bộ cũng còn tốt một chút, đại học bình thường thậm chí còn học trực tuyến.

Lê Tiêu thấy dáng vẻ Giang Nhu sốt sắng như thế, trong lòng cũng có hơi không yên lòng, ngày hôm sau lúc đi nhà xưởng, tổ chức nhóm người sát trùng tiêu độc toàn bộ nhà xưởng, còn lắp mấy bồn nước ở cửa căn tin, để công nhân rửa tay trước khi ăn cơm.

Nhà xưởng bọn họ tốt hơn một chút, khá hẻo lánh khép kín, trong xưởng có thể thỏa mãn nhu cầu cơ bản của công nhân, ngoại trừ thứ bảy chủ nhật, gần như cũng sẽ không đi ra ngoài.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-492)