← Ch.331 | Ch.333 → |
<images>
Giang Nhu giương mắt nhìn Lê Tiêu một cái, phát hiện cái tên này hiện giờ thực sự càng ngày càng cẩn thận, có điều như vậy cũng tốt, ít nhất Giang Nhu yên tâm anh ở bên ngoài sẽ không bị người ta hãm hại.
Buổi tối cơm nước xong, Phó Phi còn đột nhiên gọi điện thoại cho Lê Tiêu, Lê Tiêu đang rửa chén trong nhà bếp, Giang Nhu đặt điện thoại ở bên tai anh.
Trong điện thoại Phó Phi dường như rất kích động, "Đệt, bây giờ tin tức anh rể Thường Dũng bị cảnh sát mang đi cũng in trên báo rồi, cũng không biết ai làm? Bây giờ người của công ty bọn họ ai có thể chạy đều chạy, vừa nãy tôi gọi điện thoại cho đồng nghiệp cũ, cậu ta cũng chuẩn bị rời đi, tiền lương tháng này e rằng không phát được, cậu ta không muốn làm không công."
"Anh có tiền hay không? Mau mau nhân cơ hội uống chút canh, bên Ngân Sơn có một mảnh đất không có ai coi trọng, anh mau đi đập vào đi, sau này không phải anh muốn mở công ty sao? Năm ngoái tôi từng đi xem mảnh đất đó, sau này nhất định có thể phát triển."
Phó Phi chính là kỹ sư, mỗi một tấc đất ở tỉnh G anh ta đều rõ trong lòng.
Lê Tiêu vội nói: "Tôi đi hỏi một chút."
Phó Phi còn gấp hơn anh, "Hỏi cái mông? Mau mau cầm tiền, tôi đã lái xe tới rồi, anh chuẩn bị hai trăm ngàn, tôi dẫn anh đi tìm người."
"Tôi nói cho anh biết, sau này anh lập công ty, chừa lại một tầng cho tôi làm phòng làm việc."
"Chỉ là chuyện một câu nói thôi."
Lê Tiêu cũng không rửa chén nữa, cái tay đầy xà bông tùy tiện rửa ở dưới vòi nước, cũng không quan tâm có rửa sạch hay không, trực tiếp chùi lên người, xoay người chạy vào trong phòng.
Giang Nhu còn đang giơ điện thoại, bên trong điện thoại còn có thể nghe thấy tiếng nói hùng hổ của Phó Phi, hình như trên đường hơi kẹt xe.
Lê Tiêu tìm kiếm ở trong phòng, vừa tìm vừa kêu, "Giang Nhu, sổ tiết kiệm trong nhà đâu?"
An An ở trong phòng khách không biết xảy ra chuyện gì, TV cũng không xem, tò mò chạy đến cửa phòng rướn cổ lên nhìn cha.
Sổ tiết kiệm trong nhà là do Giang Nhu cất, Giang Nhu thấy anh gấp như thế, vội chạy vào phòng lấy cho anh.
Mấy năm qua Lê Tiêu kiếm được không ít tiền, Giang Nhu tách ra đặt ở trong mấy ngân hàng lớn, vừa nãy Phó Phí nói muốn hai trăm ngàn, Giang Nhu sợ không đủ, đưa hơn một nửa tiền trong nhà cho anh, "Anh đem nhiều một chút."
Vừa nói còn vừa tìm một cái túi lớn cho anh, nghĩ lát nữa anh đi ngân hàng lấy tiền dùng cái này đựng.
Lê Tiêu cẩn thận bỏ sổ tiết kiệm vào trong túi quần mình, sau đó cuốn bao gạo kẹp nách, khom lưng mang giày, "Buổi tối các em đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh, cũng không biết lúc nào anh mới trở về."
Giang Nhu kéo An An, dặn dò: "Trên đường cẩn thận một chút." "Ừ."
Lê Tiêu sốt ruột mở cửa đi ra, vừa ra cửa điện thoại của Phó Phi gọi tới, Lê Tiêu vừa nhận điện thoại vừa tiến vào thang máy.
Giang Nhu đóng cửa lại, An An còn hiếu kỳ hỏi: "Cha muốn đi đâu vậy?"
Giang Nhu sờ đầu cô bé, "Cha có việc đi ra ngoài một chuyến, buổi tối lại trở về."
Trong nháy mắt cô nhóc nghĩ tới điều gì, vui vẻ hỏi: "Vậy có phải con không cần làm bài tập không?"
Mỗi buổi tối Lê Tiêu thấy cô bé xem TV nhiều, luôn đưa ra bài tập cho cô bé, mấy ngày nay là học thuộc thơ, Lê Tiêu dạy một câu, cô bé đọc theo một lần, trí nhớ của cô bé rất tốt, ban đầu Lê Tiêu yêu cầu cô bé học thuộc hai bài, sau đó phát hiện đọc hai lần là cô bé thuộc, dứt khoát biến thành năm bài, thuận tiện nhớ lại mấy bài học thuộc mấy ngày trước.
Giang Nhu quyết đoán nói: "Không được, đêm nay mẹ dạy con học thuộc."
Cô nhóc chu mỏ, lôi kéo áo Giang Nhu làm nũng, "Con muốn xem ti vi."
Giang Nhu ưu sầu nói: "Vậy làm sao bây giờ? Cha rất lợi hại, mẹ không đánh lại cha, cha nói An An phải thuộc thơ, mẹ chỉ có thể nghe cha."
Cô nhóc lắc đầu, "Mới không phải, mẹ lừa người, cha nghe lời mẹ mà."
Giang Nhu không thừa nhận, "Không có, rõ ràng là mẹ nghe cha, nếu như con không học thuộc, sáng mai cha hỏi tới, mẹ không giúp được con đâu."
Cô nhóc chu môi.
Có lẽ là sau khi dùng cái đầu dưa nhỏ xíu cân nhắc một chút, cuối cùng ngoan ngoãn đi lấy sách đến.
——
Tuần này Lê Hân trở về. buổi chiều thứ Sáu, Giang Nhu đạp xe đi đón An An trước, sau đó cùng đến trường học.
Lê Hân tan học trễ, khi các cô đến, trường học còn chưa tan học, hai mẹ con mua hai cây xúc xích chiên ở trong quầy hàng ngay cửa trường học.
Cây xúc xích chiên của Giang Nhu còn chấm tương ớt.
← Ch. 331 | Ch. 333 → |