← Ch.322 | Ch.324 → |
<images>
Ngày 16 tháng 2, trường mẫu giáo khai giang. Trời vừa sáng cô nhóc đã ăn vạ không muốn thức dậy, Giang Nhu dỗ một hồi lâu cũng vô dụng.
Bình thường Giang Nhu luôn nói Lê Tiêu nuông chiều đứa nhỏ, nhưng thực ra cô nuông chiều nhiều hơn. An An ở trước mặt cô sẽ làm nũng, vùng vằng, nhưng đối với cha lại không hữu hiệu, làm nũng cũng còn đỡ một chút, nhưng nếu như vùng vằng, Lê Tiêu căn bản không dính chiêu này.
Lê Tiêu bảo Giang Nhu đi nấu cơm, mình cầm quần áo mặc cho An An.
Sai khi Giang Nhu đi rồi, anh cũng không quan tâm cô bé ngủ nướng thế nào, trực tiếp cầm lấy quần áo tròng vào trên người cô bé. Cô bé biết cha nói một không hai, bĩu môi ngồi dậy, tùy ý để anh mặc quần áo cho, sau đó không vui nói: "Cha, cha mặc không thoải mái, bên trong khó chịu."
Lê Tiêu liếc nhìn quần áo nhét vào một chỗ ở bên trong, vẻ mặt bình tĩnh kéo hai cái, "Là con quá béo rồi."
An An hừ hừ, xuống giường sau đó chạy vào phòng bếp tìm Giang Nhu, "Mẹ, cánh tay con không nhấc lên nổi."
Giang Nhu đổ sữa bò nóng trong nồi vào ly, sau đó bưng bữa sáng đến phòng ăn, nói với An An: "Lại đây, mẹ xem coi."
An An ngoan ngoãn đi theo phía sau m. ô. n. g cô. Sau khi Giang Nhu đặt bữa sáng xuống, xoay người ngồi xuống nhìn, sau đó liền phát hiện Lê Tiêu mặc cả quần áo bên ngoài của cô bé vào bên trong, cái quần lông rộng rãi bên trong bị đè ép thành từng nếp nhăn, tức giận nói: "Mặc cái gì vậy?"
Cô cởi quần áo mặc lại một lần nữa giúp cô bé.
An An gật đầu phụ họa, "Cha là đồ ngốc."
Sáng sớm An An không muốn đến trường học, vẫn bị đưa đến trường mẫu giáo.
Hai ngày trước Lê Hân đã đi học. Sau khi đưa An An đến trường mẫu giáo, Lê Tiêu lại đưa Giang Nhu đến đại học G, sau đó một nhà ba người lại trải qua cuộc sống quy cũ.
Học kỳ này lớp học của Giang Nhu thay đổi không quá lớn, ngoại trừ chương trình học càng khó, càng nhiều, chính là lớp học ít đi hai bạn học, một người chính là Hứa Hiếu Văn, một người khác tên Hàn Lộ Lộ, Hứa Hiếu Văn thì chuyển chuyên ngành, Hàn Lộ Lộ hình như là gia đình đưa cô ấy ra nước ngoài du học. Trước đó Hứa Hiếu Văn quen bạn nữ kia, gần đây khiêm tốn rất nhiều, bởi vì sau khi Hứa Hiếu Văn chuyển chuyên ngành không bao lâu thì lại quen một cô ở lớp đó.
Trước khi đi Hứa Hiếu Văn lại tìm Giang Nhu, nói anh ta đi, Giang Nhu nghe mà không hiểu ra sao, đi thì đi đi, chẳng lẽ trước khi đi còn muốn đánh một trận với cô?
Giang Nhu không thèm để ý tới anh ta, thu dọn sách xong thì đến căn tin tìm Đổng Minh Minh.
Bây giờ Đổng Minh Minh cực kỳ ghen tị với Lâm Thư Ngọc, rõ ràng tìm đối tương sau cô ấy, đối tượng đó còn là cô ấy với Giang Nhu ma xui khiến làm mai cho, không nghĩ tới động tác của cô ấy nhanh như vậy, qua hết năm thì kết hôn, lúc này mới mấy tháng chứ?
"Cô ấy kết hôn rồi, cậu cũng sinh con rồi, chỉ có tớ còn đang yêu đương, thật không phục."
"... Cái này có gì phải so sánh?"
Đổng Minh Minh vẫn khó chịu, "Cậu cũng không biết hai người bọn họ dính nhau cỡ nào đâu, ngày nào Phó Phi cũng đưa cơm cho cô ấy, có lúc còn tự mình làm, bạn trai tớ không biết những thứ này."
"Vậy cậu đổi một người đi."
Đổng Minh Minh lập tức đổi giọng, "Vậy cũng không tới mức như thế, anh ấy quả thực rất bận, mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng, có lúc còn nhịn suốt đêm, nhóm bọn họ không thể thiếu anh ấy..."
Vừa nói tới bạn trai của mình, trong miệng cô ấy bắt đầu nói mãi không ngừng, Giang Nhu đã quen cô ấy như vậy.
Đổng Minh Minh không biết nhớ ra cái gì, đột nhiên nở nụ cười, "Năm nay ăn tết, tên Đổng Thành Lỗi kia lại kiếm cớ không trở lại, nói phải đi nước ngoài họp, tớ dứt khoát dẫn mẹ tớ đến nhà bạn trai tớ ăn tết."
Giang Nhu nghe nói như thế, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, "Dì đồng ý hả?"
Đổng Minh Minh tự tin, "Đó là đương nhiên, mẹ của tớ luôn thuận theo tớ, bà ấy cảm thấy đối tượng của tớ là người tốt là được, sau khi bà ấy nhìn thấy Thẩm Hạ không biết yêu thích cỡ nào đâu, bây giờ đã gọi thẳng là Tiểu Hạ, tớ nói với mẹ tớ, đối tượng của tớ còn không biết nhà bọn tớ có tiền, bảo bà ấy ăn mặc giản dị, mẹ của tớ còn cố ý mua một bộ đồ rẻ tiền trên đường phố, vốn là ngày đó bà ấy còn có hơi không vui, sau đó chơi đến mức quên cả Đổng Thành Lỗi."
← Ch. 322 | Ch. 324 → |