← Ch.313 | Ch.315 → |
<images>
Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, coi như quen một người bạn, còn rất vui vẻ chọn một quán cơm ngon với Đổng Minh Minh.
Hai người mới vừa gọi món xong, người đã tới. Đổng Minh Minh hướng về phía cửa lớn của quán cơm, vừa ngẩng đầu đã thấy người, cười vẫy tay, "Bên này."
Giang Nhu theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn, nhìn thấy cô gái vào cửa đến gần, trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh, cả người lập tức không bị khống chế đứng lên, nếu không phải cô còn có chút lý trí, suýt chút nữa hành lễ lớn tiếng gọi một tiếng "Huấn luyện viên".
Đổng Minh Minh thấy Giang Nhu đứng lên, cũng đứng lên theo, "Mau tới ngồi, tôi giới thiệu với hai người một chút, đây là Giang Nhu, người bạn tốt nhất của tôi, đây là Lâm Thư Ngọc, bạn mới của tớ."
Lâm Thư Ngọc chủ động đưa tay ra với cô, cười sang sảng nói: "Chào cô."
Biểu hiện của Giang Nhu có chút hoảng hốt, làm sao cô cũng không nghĩ tới nữ cảnh sát mà Đổng Minh Minh giới thiệu vậy mà là huấn luyện viên mà đời trước cô đến phía Nam tham gia huấn luyện.
Đời trước hằng năm trường học của bọn họ đều sẽ tổ chức huấn luyện liên hợp nhiều trường một lần, giáo quan dẫn dắt bọn họ đều đã hành nghề nhiều năm, cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú, . Lúc đó người dẫn lớp bọn họ chính là Lâm Thư Ngọc, vô cùng nghiêm khắc, bình thường Giang Nhu ở lớp học biểu hiện xem như rất tốt, nhưng vẫn bị cô ấy chửi gần chết.
Mọi người lén gọi cô ấy là "Thái Thượng Hoàng", bởi vì cảm thấy cô ấy khá giống bà chủ Võ Tắc Thiên, cả người lạnh lẽo nghiêm túc, xưa nay chưa từng thấy cô ấy cười, những huấn luyện viên khác lúc huấn luyện cũng nghiêm khắc, nhưng khi riêng tư đều rất hòa ái dễ gần, chỉ có cô ấy cả ngày trầm mặt, tất cả mọi người đoán có phải cho tới nay cô ấy chưa từng cười hay không?
Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lại trẻ tuổi hơn này, còn cười với cô, đột nhiên cô cảm thấy bối rối.
Giang Nhu cũng ngồi xuống theo.
Lâm Thư Ngọc hai mươi năm trước thoải mái hoạt bát hơn người trong ấn tượng của Giang Nhu rất nhiều, cô ấy trực tiếp cười hỏi Giang Nhu, "Nghe nói cô muốn giới thiệu đối tượng cho tôi?" Giang Nhu nhìn về phía Đổng Minh Minh. Đổng Minh Minh chột dạ dời tầm mắt, cô ấy không cẩn thận nói lộ ra hết, không nghĩ tới người ta lại để bụng.
Lâm Thư Ngọc nói thẳng: "Điều kiện nhà tôi không tốt lắm, ở nông thôn, phía dưới còn có một em trai, nhưng em trai tôi không cần tôi quản, nó đã lên đại học, nhưng tôi làm chị vẫn phải giúp đỡ gia đình, vì thế mỗi tháng sẽ gửi một nửa tiền lương về nhà, chờ nó tốt nghiệp đại học tôi sẽ không quản nữa, nếu đối phương không ngại, chúng ta có thể gặp gỡ."
Giang Nhu: "..." Trực tiếp như vậy sao?
Cũng quả thật là phong cách quen thuộc.
Giang Nhu yên tĩnh ngồi, nhìn mặt mày quen thuộc của đối phương, giống như thoáng cái về tới hai mươi năm sau, mũi không khỏi chua xót, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người quen đời trước.
Nghĩ như thế, cô đột nhiên nhớ lại một chuyện, ngay trước khi cô xuyên qua không bao lâu, có một buổi tối nọ bạn cùng phòng đột nhiên gọi điện thoại cho cô, nói lúc huấn luyện viên Lâm chấp hành nhiệm vụ xảy ra vấn đề, cả người bị kẻ xấu c. h. é. m thương mấy chục nhát, còn bị bỏ vào trong ngọn núi, sau đó người đã cấp cứu được, nhưng không làm cảnh sát hình sự được nữa, cũng không biết sau đó cô ấy và con làm sao bây giờ? Bạn cùng phòng còn nói hình như là bị người ta bán đứng tung tích. Cụ thể thì bạn cùng phòng cũng không rõ lắm, cô ấy nghĩ lúc nghỉ qua xem một chút, hỏi Giang Nhu có đi hay không.
Giang Nhu đồng ý, chỉ là còn chưa kịp đến thăm người, bản thân cô đã xảy ra chuyện.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Giang Nhu có chút phức tạp, bởi vì lúc đó khi bạn cùng phòng nói với cô chuyện này, cô còn đần độn hỏi một câu, chồng của huấn luyện viên Lâm đâu? Sao chỉ nhắc đứa con?
Bạn cùng phòng nghe xong khó hiểu hỏi ngược lại, cậu không biết cô ấy đã sớm ly hôn sao? Chồng của huấn luyện viên Lâm cảm thấy công việc của cô ấy quá bận rộn, không để ý tới trong nhà nên đề xuất ly hôn.
Lúc đó trong đầu Giang Nhu hiện ra một hình ảnh ấn tượng sâu sắc, chính là lúc trước khi huấn luyện có lần kinh nguyệt tới, buổi trưa đi siêu thị mua băng vệ sinh, trên đường vừa vặn đụng phải huấn luyện viên Lâm. Huấn luyện viên Lâm thấy cô sắc mặt tái nhợt trực tiếp dẫn cô tới ký túc xá của mình, còn nấu một ly nước đường đỏ cho cô. Ở đó, Giang Nhu nhìn thấy trên bàn đặt một tấm hình, trong hình huấn luyện viên Lâm ôm đứa nhỏ cười nhưng không thấy chồng cô ấy.
Khi đó cô đã cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì trên bàn làm việc của cha mẹ và anh cô đều để ảnh gia đình.
← Ch. 313 | Ch. 315 → |