← Ch.253 | Ch.255 → |
<images>
Đổng Minh Minh tựa trên ghế sô pha, vẻ mặt cảm động, "Cám ơn cậu, Giang Nhu."
Giang Nhu cười lắc đầu, còn bảo An An nói tạm biệt. An An vẫy tay, "Tạm biệt."
Đổng Minh Minh nhìn cô bé nhịn cười không được.
Trở về Giang Nhu ngồi xe buýt, vì thế về đến nhà hơi trễ, Lê Tiêu cũng vừa lúc về đến nhà, hai người gặp nhau ở cửa lớn. Lê Tiêu nói: "Buổi tối đừng nấu cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn."
Sau đó lại hỏi: "Đi đâu vậy? Sao đến bây giờ mới về?"
Buổi trưa anh trở về một chuyến cũng không thấy người.
Giang Nhu bèn kể chuyện của Đổng Minh Minh, "Em thấy cô ấy quá nghiêm trọng, không yên lòng lắm, chờ cô ấy tỉnh ngủ hạ sốt mới đi."
Lê Tiêu gật đầu, "Em làm như vậy là đúng, bạn học em là người thông minh. Yên tâm đi, cô ấy lớn tuổi hơn em trai cô ấy nhiều, chờ cậu em trai đó lớn lên, công ty đã sớm coi như của cô ấy."
Giang Nhu nghe xong tâm trạng thoải mái hơn.
Lê Tiêu vào nhà thay quần áo khác, thay xong quần áo anh thấy Giang Nhu không nhúc nhích, không nhịn được hỏi: "Sao em không thay quần áo."
Giang Nhu đang mở ti-vi chuyển đài, nghe nói như thế cúi đầu nhìn một chút, "Không cần, em cảm thấy rất đẹp."
Bên ngoài là áo khoác màu đen, phần dưới là quần bò.
Không phải đi ra ngoài ăn bữa cơm thôi à, làm gì long trọng như vậy? Cô cho rằng chỉ là ăn quán ven đường.
Vậy mà lần này Lê Tiêu rất kiên trì, "Em thay quần áo đẹp đi, năm ngoái không phải có mua váy sao? Sao không mặc?"
Giang Nhu khó hiểu liếc mắt nhìn anh, cho là anh muốn có thể diện, tức giận lườm một cái, "Phiền phức."
Nhưng vẫn thay váy lông dê màu đen mua năm ngoái, nửa người trên là áo len rộng màu vàng nhạt.
Lần này Lê Tiêu hài lòng, sau đó lái xe chở cô đi tới một tòa nhà cao tầng ăn cơm tây.
Tòa cao ốc cao mấy chục tầng, bọn họ ngồi ở bên cửa sổ, cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy toàn bộ thành thị.
Lê Tiêu quen thuộc gọi salad, cá hồi hun khói, bò bít tết, linh chi đậu phụ, tôm muối tiêu, gan ngỗng sốt caramel.
Gọi không ít, chờ khi lên món ăn, trong miệng Lê Tiêu oán giận: "Người nước ngoài thật keo kiệt, vừa đắt vừa ít."
Giang Nhu nghe xong buồn cười, hỏi: "Đang yên đang lành tự nhiên đi ăn cơm tây vậy?"
Lê Tiêu mở chai rượu vang ra, giọng điệu bình bình: "Mấy ngày trước lại đây ăn cảm thấy mùi vị không tệ, muốn dẫn em lại đây nếm thử."
Giang Nhu nghe xong có chút cảm động, cắt một quả táo nhỏ cho An An ăn. Cô nhóc ăn say sưa ngon lành, sau đó dùng bàn tay nhỏ chỉ bò bít tết, tỏ vẻ mình muốn ăn thịt.
Giang Nhu cắt cho cô bé, Lê Tiêu liếc mắt nhìn, "Đưa con cho anh đi, em cứ ăn."
Giang Nhu ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng ấm áp, cũng không khách sáo, đưa con cho anh, tự mình ăn.
Lê Tiêu trông con vẫn rất cẩn thận, sợ cô bé nghẹn, cắt một miếng thịt rất nhỏ, nhỏ cỡ nào hả, khoảng nửa cái móng tay.
Cô nhóc nhìn mà sốt ruột, không nhịn được nói: "Cha... Ngốc..."
Giang Nhu dở khóc dở cười.
Có điều muỗi nhỏ cũng là thịt, dù cho cô bé nhỏ như vậy cũng biết đạo lý này, đút tới bên mép vẫn mở miệng.
Ăn xong há miệng cho anh xem, biểu thị mình ăn xong rồi, sau đó muốn ăn miếng thịt tiếp theo.
Đây có lẽ là do bình thường Lê Tiêu nuôi cô bé ăn quen rồi, ăn vô cùng tốt, cũng không bị nghẹn.
Lê Tiêu không nghe cô bé, đút một miếng trái cây nhỏ, "Nhai nhiều chút hãy nuốt."
Cô nhóc cũng ngoan ngoãn ăn, không giống vẻ thích làm nũng trước mặt Giang Nhu, ở trước mặt cha, cha cho ăn cái gì thì ăn cái đó.
Trên trái cây có salad và linh chi, dính bên mép cô nhóc, Lê Tiêu tiện tay cầm lấy khăn ăn bên cạnh lau miệng cô bé, lau hết cả khuôn mặt nhỏ của cô bé, sau đó nắm mũi nhỏ của cô bé, "Hừ."
Hai ngày nay cô nhóc hơi cảm, không quá nghiêm trọng, đã khỏe rồi, nhưng còn hơi chảy nước mũi.
Nghe nói như thế, cô nhóc nuốt thứ gì đó vào trong miệng, sau đó cúi đầu thành thục hỉ nước mũi.
"..."
Giang Nhu nhìn mà không biết nói cái gì cho phải, cặp cha con này phối hợp tốt thật.
Ăn xong cơm tây, một nhà ba người đi dạo trên đường một chút, lúc đi dạo đến một quán đồ nướng, lại ngồi xuống gọi một dĩa to ăn.
Một tay Lê Tiêu ôm đứa nhỏ một tay cầm xiên nướng ăn, miệng nói: "Vẫn là cái này ăn thoải mái."
Nói xong lại gọi một chai bia.
Giang Nhu chống cằm nhìn anh cười, "Không phải anh mới vừa nói buổi trưa mình ăn rất nhiều sao?"
Nói anh ăn không vô, còn đưa nửa miếng bít tết còn dư lại của An An cho cô hết.
Lê Tiêu nghe xong cười, không nói lời nào.
An An ngồi ở trên đùi phải của cha thấy cha ăn, cũng đưa tay muốn cầm lấy, Lê Tiêu dời chân đi, "Không cho ăn, cái bụng cũng nhô lên rồi, cũng chưa từng thấy đứa nhỏ nào ăn được như con."
← Ch. 253 | Ch. 255 → |