← Ch.210 | Ch.212 → |
<images>
Lê Tiêu và Chu Kiến đậu quầy hàng bên ngoài đường cái, sau đó mở ra bỏ vào cốp xe bánh mì, Lê Tiêu đưa Chu Kiến về trước, đồ đạc cũng để trong phòng thuê của anh ta, xong rồi mới chở Giang Nhu các cô trở về.
Về đến nhà Giang Nhu thấm ướt khăn lau mặt, cổ và tay chân cho An An đã ngủ thiếp đi, Giang Nhu vẫn chưa buồn ngủ, ngồi yên trên giường chờ Lê Tiêu.
Trên giường còn có một đống tài liệu Lê Tiêu mang về hồi sáng, ngay cả bàn dư trong nhà cũng không có, anh trực tiếp để ở trên giường, Giang Nhu bèn mở ra nhìn.
Trên tờ giấy trên cùng, dùng chữ kiểu hành thư viết bốn chữ to "Mười hai con giáp", Giang Nhu bỗng chốc không kịp phản ứng, khó hiểu công ty của anh không phải công ty bất động sản sao? Sao lại có liên quan tới mười hai con giáp?
Thẳng đến khi Giang Nhu mở ra xem, mới biết được đây là tên anh đặt cho nhãn hàng đồ ăn vặt sau này của mình, "Mười hai con giáp", sản phẩm chia làm mười hai hàng con giáp, ngay cả kiểu đóng gói cũng vẽ ra, cũng là hình ảnh mười hai con giáp.
Một xấp giấy rất dày, bên trong chính là khái niệm sản phẩm, giới thiệu sản phẩm, dây chuyền sản xuất sản phẩm... Tuy rằng chỉ là khái quát nhưng đã đủ hình thái.
Khi Lê Tiêu tắm rửa xong vào nhà, Giang Nhu không nhịn được hỏi anh: "Mấy cái này đều là anh nghĩ ra hả?"
Lê Tiêu nhìn tờ giấy trong tay cô, "Ừ."
Vốn anh định đặt tên giống cửa hàng, gọi là "Hai anh em", sau đó khi lái xe đi dạo, phát hiện cửa hàng tên "Anh em" ở trên đường thật sự quá nhiều, không có ý mới gì, nghĩ tới những bất động sản có số 1 số 2 số 3 nên dứt khoát cũng phân loại, sau đó nghĩ tới mười hai con giáp.
"Anh còn chưa làm hoàn chỉnh, chỉ mới là ý tưởng thôi."
Giang Nhu ngẩng đầu, vẻ mặt sùng bái nhìn anh, "Ý tưởng này của anh rất lợi hại."
Anh chưa từng trải qua đời sau, không có vật tham chiếu, tên đồ ăn vặt cùng với đóng gói của bây giờ, nếu nói thật, ở trong mắt Giang Nhu đều tương đối quê mùa, cái tên "Mười hai con giáp" này có một loại văn hóa phục cổ, lại có một loại cách tân, dựa theo khẩu vị và sự đặc sắc của sản phẩm tiến hành phân loại, ghi nhớ lại độc đáo.
Khiến trước mắt cô nháy mắt sáng ngời.
Những ý tưởng và quy hoạch kế hoạch với sản phẩm trên hình thức hoàn toàn không hề kém đời sau, ngoại trừ chủng loại sản phẩm hơi ít.
Mà những cái này đều là anh tự mình nghĩ ra được.
Nhịn không được cảm khái ở trong lòng, người này thật sự là làm cái gì cũng giỏi.
Lê Tiêu bị cô nhìn tới có hơi không được tự nhiên, thanh cổ họng, "Tranh vẽ là anh tìm sinh viên vẽ, không quá hài lòng, nhưng rất rẻ nên thôi."
Giang Nhu lấy bức vẽ ra xem, cách vẽ có đặc điểm của trường phái cổ, phái thoải mái, phong cách hưu nhàn không ăn nhập lắm với kiểu đồ ăn vặt này. Nghĩ một hồi lại nói: "Mấy ngày nay để em thử xem, xem có thể vẽ ra cho anh được hay không."
Cô chưa từng học vẽ tranh một cách bài bản, nhưng khi học trung học từng cứng nhắc tự học vẽ tay vẽ tranh châm biếm, những nhân vật hoạt hình vẽ tay trên thiệp mời kết hôn của anh trai chị dâu cô chính là cô vẽ, hẳn là vẫn ổn.
Lê Tiêu cũng không có hỏi cô sẽ vẽ như thế nào, chỉ nhìn cô một cái, "Được."
Giang Nhu lại nói: "Sản phẩm hơi ít, em còn biết một ít loại, hai ngày nay em sửa soạn lại cho anh."
Khi tắt đèn đi ngủ, Giang Nhu còn hơi ngủ không được, lăn qua lộn lại ở trên giường, trong lòng nhịn không được nghĩ, anh ở đời trước nếu không gặp phải chuyện này, lấy sự thông minh và năng lực của anh hẳn là đã sớm giàu có.
Nghĩ đến đây, trong lòng không hiểu sao có chút khổ sở.
Đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, tiến đến bên tai cô nói: "Đêm nay có thể lại làm một lần nữa không?"
Giang Nhu bỗng chốc cạn lời, mệt cô còn cảm thấy bất công thay anh, "Sao anh lại như vậy chứ..."
Cô nói không nên lời, cứ cảm thấy anh không biết xấu hổ, tối hôm qua tay đã đau xót thế mà anh còn chưa thỏa mãn, buổi sáng thức dậy cô lại cảm giác như trên tay còn vị đó.
Lê Tiêu khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn cổ cô.
- -
Ngày hôm sau là thứ bảy, hai người đều ngủ muộn.
An An đã sớm tỉnh, cô bé đã quen cha mẹ ngủ nướng, uống sữa xong, một mình ngồi chơi vui vẻ ở trên giường.
Lê Tiêu cũng không ngại nóng, ôm Giang Nhu từ phía sau, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, giữa trưa hôm nay Thường Dũng mời chúng ta qua ăn cơm."
Cơn buồn ngủ của Giang Nhu nháy mắt tan đi, thình lịch ngồi dậy từ trên giường, hỏi hắn, "Sao anh không nói sớm?"
Lê Tiêu nhìn cô, sờ mũi, "Quên mất."
Tối hôm qua mãi nghĩ chuyện đó.
Giang Nhu tức giận đến đ. ấ. m anh, loại chuyện này cũng có thể quên là sao?
Tóc cô đều bết ra dầu đây này.
← Ch. 210 | Ch. 212 → |