← Ch.209 | Ch.211 → |
<images>
Giang Nhu cũng đã nhìn ra, trang hoàng trong quán rất mạnh mẽ, bàn tròn ghế dựa gỗ rất nặng, mặt đất lát gạch đá hoa văn phức tạp, cây cột lại có kim long uốn lượn, hoàn toàn không ăn nhập gì với quán bán đồ ăn sáng.
Thế nhưng quầy thu ngân còn dựng một bìa cứng cao bằng người phía trên viết giá của... sữa đậu nành, bánh quẩy, tiểu long bao, mì ruột già...
Giang Nhu không làm trễ nải Chu Kiến nữa, đưa quả vải cho anh ta, bảo anh ta cầm ăn, mình thì ôm đứa nhỏ rời đi.
Sau khi rời khỏi đây Lê Hân còn nói với Giang Nhu, "Nếu không biết giá cả, em cũng không dám đi vào."
Vừa nhìn đã thấy mắc.
Giang Nhu nghe xong cười.
Lê Hân lại bổ sung một câu, "Nhưng sau khi biết giá không mắc, vậy em chắc chắn sẽ thường xuyên đến, ghế ngồi rát thoải mái, cái bàn cũng lớn, còn sạch sẽ, đỉnh đầu có quạt điện thổi, tốt hơn ăn ở quán ăn sáng ven đường nhiều."
Giang Nhu dân Lê Hân đi dạo một vòng ở khúc đường dành riêng cho người đi bộ, nơi này chủ yếu là cửa hàng quần áo, cũng có bán đồ ăn, nhưng quả thật giống như Chu Kiến, cửa hàng cũng không lớn, là kiểu đóng gói cho người ta mang đi.
Hai người vừa đi dạo vừa ăn, đi dạo xong bụng đã no, bánh bao trong tay An An cũng găm một lỗ nhỏ. Giang Nhu mua một cái váy nhỏ cho An An, mua một đôi giày cho Lê Hân, bản thân lại mua một cái quần bò lửng.
Buổi chiều lúc năm giờ, Lê Tiêu trở lại một chuyến, Giang Nhu mới vừa nấu cơm xong, ba món một canh, cá vược hấp, thịt sợi tiêu xanh, dưa leo trộn với canh mướp.
Cơm nước xong anh lại chuẩn bị đi, trước khi đi đột nhiên nói câu, "Làng đại học có rất nhiều người, buổi tối em cũng đừng đi."
Giang Nhu đứng dậy thu dọn chén đũa, không sao cả nói: "Cái này có gì đâu? Nhiều người náo nhiệt mà."
Trên mặt Lê Tiêu hiện lên chút do dự.
Giang Nhu tò mò nhìn anh, "Làm sao vậy?"
Lê Tiêu mím môi, "Không có gì, vậy em cẩn thận một chút."
Xoay người rồi bước nhanh ra ngoài.
Giang Nhu khó hiểu nhìn bóng dáng anh, còn tưởng rằng mình suy nghĩ nhiều, sửa soạn rửa mặt xong, buổi tối hơn bảy giờ cô và Lê Hân đi dạo đến làng đại học, đợi khi tìm được quầy hàng của anh và Chu Kiến, rốt cục hiểu vì sao anh không muốn mình đến đây.
Thì ra buôn bán tốt trong miệng Chu Kiến là kiểu này.
Chỉ thấy trước quầy hàng hai người có một đám sinh viên nữ vây quanh, Chu Kiến phụ trách lấy tiền, cười thấy răng không thấy mắt, Lê Tiêu thì mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh đóng gói, động tác thuần thục lưu loát. Đến gần còn nghe thấy có nữ sinh tìm Lê Tiêu nói chuyện, "Rượu hoa quế này là các anh tự làm hả? Uống ngon thật."
Lê Tiêu giống như không nghe thấy, đầu cũng không ngẩng lên.
Chu Kiến cười ha hả chủ động nói tiếp, "Đương nhiên, buổi sáng chúng tôi cùng nấu đấy, hương vị rất đậm, hơn nữa rất tươi rất vệ sinh, sẽ không để đến ngày hôm sau."
Một nhà ba người lại đây, Giang Nhu ôm đứa nhỏ thậm chí không chen vào được.
Vẫn là khi Chu Kiến lấy tiền ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó thấy Giang Nhu bên ngoài, trên mặt hiện lên sự chột dạ, theo bản năng muốn nhìn Lê Tiêu bên cạnh.
Giang Nhu cười vẫy tay, sau đó ôm đứa nhỏ đi tới phía trước.
Nhìn thấy bóng dáng người rời đi, Chu Kiến bớt thời gian lén nói với Lê Tiêu: "Anh, vừa rồi chị dâu đến đây."
Động tác trên tay Lê Tiêu run lên, vội ngẩng đầu nhìn.
Chu Kiến nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Đã đi rồi, hẳn là chị dâu không có sao đâu, vừa rồi còn nở nụ cười với em."
Lê Tiêu cắn chặt răng, cả giận: "Sao vừa nãy chú không nói?"
Chu Kiến ngượng ngùng nói: "Không phản ứng kịp."
"... Cút"
Phố ăn vặt rất dài, khi Giang Nhu và Lê Hân ôm An An vòng lại, Lê Tiêu và Chu Kiến đã bán xong rồi, hai người đang xoay người thu dọn quầy hàng.
Giang Nhu đi qua, thấy đầu Lê Tiêu đổ đầy mồ hôi, lấy khăn tay trong túi mình ra lau cho anh.
Bởi vì mang theo đứa nhỏ ra cửa, Giang Nhu luôn sẽ bỏ khăn vào trong túi.
Lê Tiêu nhíu mày, theo bản năng nâng tay lau sạch, đồng thời quay đầu qua nhìn, thấy là Giang Nhu, cái tay muốn đánh cô lập tức dừng lại ở giữa không trung, sau đó đổi thành chủ động cầm lấy, mày nhíu chặt cũng trầm tĩnh lại, hỏi: "Còn chưa về hả?"
Giang Nhu rút tay ra, không rút được, đành phải nhìn anh nói: "Em muốn chờ anh cùng về."
Lê Tiêu nắm tay thật chặt, sau đó lấy khăn tay trong tay cô nhét vào túi mình, không nỡ dùng, mà nâng cánh tay lau mồ hôi, "Xong ngay đây."
Cúi người tiếp tục thu dọn.
Giang Nhu nhìn thoáng qua, không thể không biết xấu hổ nói cho anh, đó là chuẩn bị dùng chùi đ. í. t cho An An.
← Ch. 209 | Ch. 211 → |