Vay nóng Tima

Truyện:Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 208

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm
Trọn bộ 492 chương
Chương 208
0.00
(0 votes)


Chương (1-492)

Siêu sale Lazada


<images> Bây giờ tóc anh mọc dài hơn một ít, từng cắt một đợt, cắt kiểu đầu của Quách Phú Thành, tóc dày dặc đen nhánh, dùng khăn mặt lau vài cái, sau đó dùng một tay vuốt lên, lộ ra cái trán no đủ xinh đẹp, mày kiếm mắt sáng.

Nửa người trên rắn chắc, phần bụng còn có cơ bụng sáu múi rõ ràng, da thịt màu mật ong, những chỗ cánh tay nơi đó thâm hơn một ít, có thể thấy bình thường phơi nắng khá nhiều.

Sau khi tóc không con nhỏ nước nữa, anh lập tức để khăn mặt lên tấm gỗ cuối giường, trực tiếp chui vào trong màn.

Giường rất lớn, hẳn là giường một mét tám, nhưng sau khi anh đi lên thì cảm thấy chật một chút, cô nhóc lăn thẳng vào trong, cách anh xa một chút.

Lê Tiêu thấy vậy lập tức nở nụ cười, vươn tay chụp lấy, kéo chân béo của cô bé, nhẹ nhàng túm cô bé ra sau.

Cô nhóc hưng phấn kêu ra tiếng "A a a".

Hai cái chân béo đá loạn xạ.

Giang Nhu cũng lau tóc, thấy thế nhịn không được cười.

Ngay từ đầu An An còn có chút bài xích Lê Tiêu, nhưng chơi một lát, lại nguyện ý tốt lại với anh, Lê Tiêu còn vác cô bé trên lưng mình bò về phía trước.

Cô nhóc ghé vào trên lưng cha, vô cùng vui vẻ, miệng kêu "Bánh bánh", thỉnh thoảng xen kẽ "Mẹ mẹ" "Dì".

Lê Tiêu cũng là điên rồi, vác cô bé tiến đến bên cạnh Giang Nhu, còn quay đầu cười hỏi: "Muốn lên luôn không?"

"..." Cũng rất thái quá.

Mặt Giang Nhu đỏ lên, tức giận đẩy anh một cái, "Em không cần, hai cha con các anh tự chơi đi."

Lê Tiêu lại vá con gái đi hai vòng quanh giường, cuối cùng tới giờ ngủ, cô bé vẫn không muốn xuống.

Giang Nhu vỗ m. ô. n. g cô bé, "Ngủ."

Cô nhóc ngoan ngoãn buông cánh tay quấn quít lấy cha, uốn éo thân mình, chui vào trong lòng Giang Nhu.

Giang Nhu nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô bé, miệng nhỏ giọng ngâm nga, cô nhóc cũng mệt mỏi rồi, nhắm mắt lại lập tức ngủ thiếp đi.

Sau khi An An ngủ, Lê Tiêu thật cẩn thận dời cô bé vào bên trong, mình ngủ ở giữa.

Cũng không biết là động tác của anh quá lớn, hay là trong phòng quá im lặng, giường phát ra tiếng xèo xèo.

Giang Nhu thấy anh lại đây, mím môi, hạ giọng nói: "Anh nhẹ chút."

Sau đó ra dịch ra bên ngoài một chút.

Lê Tiêu nghe vậy nói thẳng: "Anh cố ý mua giường lớn, chất lượng tốt lắm."

Giang Nhu nghe xong lời này, nghĩ tới chỗ khác, quẫn bách nói: "... Anh thực sự không biết xấu hổ là gì." Người đàn ông khẽ cười một tiếng, "Cái này có gì đâu?"

Người nhích lại gần, trực tiếp vươn tay ôm cô, tay sờ mặt cô, tìm được vị trí sau đó cúi đầu hôn xuống.

Bàn tay to dọc theo thân thể Giang Nhu đụng đến tay cô, mười ngón tay đan nhau, sau đó đặt trên đỉnh đầu Giang Nhu, có thể là lâu lắm không gặp có chút nhớ nhung, hôn càng ngày càng mạnh, cuối cùng lại đè lên, cái tay ôm eo kéo quần áo xuống, nhưng anh mới vừa động một chút, giường lập tức vang lên tiếng kẽo kẹt, tiếng vô cùng lớn.

Giang Nhu nghe tiếng hoảng hốt, nhanh chóng ngăn lại anh, "Đây là giường tốt mà anh chọn đấy à?"

Đừng nói đánh thức An An ở bên cạnh, cô hoài nghi Lê Hân trong phòng bên cũng có thể nghe thấy.

Lê Tiêu thở phì phò, không tin tà, lại rung lắc, giường tiếp tục kêu.

Dừng lại thì không có tiếng.

Nhịn không được chửi đổng, "Đệt!"

Giang Nhu thiếu chút nữa cười ra tiếng, đẩy n. g. ự. c anh, "Mau đi xuống, nặng muốn chết."

Lê Tiêu không nhúc nhích, còn muốn vùi mặt trong cổ cô.

Giang Nhu cảm nhận được thân thể nóng bỏng của anh, mím môi, cuối cùng ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói một câu.

Thân thể người đàn ông cứng đờ, gian nan ngẩng đầu nhìn cô, "Thật sao?"

Giang Nhu đối diện với tầm mắt cực nóng của anh, không quá tự nhiên gật đầu.

Lê Tiêu hôn cô một cái, không chút do dự bò xuống trên người cô.

Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng thở dốc kiềm nén.

- -

Ngày hôm sau, sáng sớm Lê Tiêu đã ra ngoài.

Giang Nhu và Lê Hân giặt sạch phơi khô quần áo ngày hôm qua thay ra, các cô thức trễ một chút, thức ăn Lê Tiêu mua đặt trên bàn trong nhà chính đã nguội một chút, nhưng bây giờ trời nóng, sữa đậu nành bánh quẩy nguội cũng ngon.

Cô nhóc lại càng đơn giản, nấu một chén bánh ngọt là được.

Ăn xong Giang Nhu ôm đứa nhỏ, đi xem cửa hàng với Lê Hân.

Tối hôm qua lúc ăn cơm, Chu Kiến nói địa chỉ cửa hàng, cách nơi này không phải rất xa, nói nếu ngồi xe giao thông công cộng đi thẳng qua ba con đường là được, cũng không cần đổi xe.

Hai người ra ngoài lúc tám giờ bốn mươi, khoảng chín giờ mới xuống xe, bến xe giao thông công cộng cách cửa hàng một khoảng đi bộ nữa, nơi này là khu trung tâm khu phố, xung quanh rất náo nhiệt, Lê Hân chưa từng tới nơi ồn ào như vậy, bán chặt theo bên người Giang Nhu.

An An cũng giống thế, tay nhỏ bé ôm cổ Giang Nhu, mở to hai mắt tò mò nhìn chung quanh.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-492)