← Ch.196 | Ch.198 → |
<images>
Lê Hân thu dù lại, nhảy xuống từ trên thùng xe.
Thím Vương nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Lê Hân có chút vui mừng, trước kia Giang Nhu không ở nhà, mỗi lần gọi cô ấy lại đây ăn cơm cô ấy cũng không đến, cho dù đến đây cũng cực kỳ gò bó, không giống dáng vẻ bây giờ, trên đầu kẹp kẹp tóc sáng sủa, còn mặc chiếc váy xinh đẹp, không có gì khác những cô gái bình thường.
Giang Nhu thấy thím Vương như là cố ý chờ mình, lập tức hỏi: "Có phải Lê Tiêu gọi điện thoại đến hay không?"
Lúc này thím Vương mới phản ứng lại, vỗ đùi, "Ôi, xem trí nhớ của thím, thiếu chút nữa quên mất."
Vội nói tin tức mình nghe được ở chợ hồi sáng với cô, "Chính là mẹ chồng cháu, mấy ngày nay không phải thím luôn ở chợ sao, hôm nay khi nói chuyện phiếm với người ta đột nhiên nhớ tới, hình như đã mấy ngày không thấy bóng dáng mẹ chồng cháu, nên hỏi một chút, sau đó mới nghe nói, hình như mẹ chồng cháu bị đứa con gái riêng với thằng con rể đánh."
"Mọi chuyện ầm ĩ rất lớn, mẹ chồng cháu lớn giọng, ở nơi đó hầu như đều nghe thấy, hình như là thằng con của đứa con gái riêng trộm tiền của bà ta, bà ta đẩy người một cái, sau đó hai bên đánh nhau."
Dừng một chút, lại nói: "Thím nghĩ vẫn nên trở về nói một tiếng với cháu, con người của mẹ chồng cháu quả thật rất xấu xa, nhưng chuyện ầm ĩ lớn như vậy, cho dù cháu thật sự không biết, nói ra người ta cũng không tin, Lê Tiêu không ở nhà, nếu cháu mặc kệ sau này thực sự xảy ra chuyện cũng sẽ nói người làm dâu là cháu."
Đây là chỗ khó xử của người con, lúc trước mẹ chồng bà ấy đối xử với bà ấy như vậy, lúc sắp c. h. ế. t bà ấy cũng phải hầu hạ, không hầu hạ, người ta sẽ không nói chồng bà ấy thế nào, chỉ biết con dâu là bà ấy lòng dạ ác độc.
Cho nên bà ấy buộc con gái học hành, không thể giống bà ấy, cái gì cũng không hiểu, bị khinh bỉ.
Nghĩ đến đây, nhịn không được nhắc nhở nói: "Nửa năm trước mẹ chồng cháu còn thỉnh thoảng lại đây đưa đồ ăn, dù cho đồ ăn đó có ăn được không, nhưng vẫn đủ mặt mũi, ở trong mắt những người không biết chuyện, bà ta chính là một người mẹ chồng không tệ, cháu với Lê Tiêu đều là những đứa trẻ tốt, đừng bị thua thiệt ở loại chuyện này."
Giang Nhu nghe xong gật đầu, cảm kích nói: "Cám ơn thím, cháu đã biết, việc này cháu quả thật không biết."
Biết thím Vương xem mình như người trong nhà mới có thể nói những lời này. Thím Vương sờ chân cô nhóc, "Thím còn không biết cháu sao, nếu biết cũng sẽ không dửng dưng không làm gì cả, người nhà họ Hà bên kia cháu cẩn thận một chút, xem có thể tìm người đi xem giúp cháu hay không."
Giang Nhu cũng nghĩ như vậy, người nhà họ Hà với cô mà nói chính là ổ sói, Lê Tiêu không có quan hệ tốt với bọn họ, bây giờ anh không ở nhà, nếu cô đi e rằng không chiếm được chỗ tốt, phải tìm một người có thể kiểm soát tình hình.
Nghĩ như vậy, Giang Nhu tố cáo với người ta, sau đó ôm đứa nhỏ về nhà.
Giữa trưa cơm nước xong, Giang Nhu dỗ đứa nhỏ ngủ sau đó một mình lái xe ba bánh ra cửa, mua hai cân thịt ở nhà, sau đó mang theo hai cân thịt đến nhà Chu Kiến.
Bụng Uông Nhạn đã bảy tháng, sau khi Chu Kiến đi rồi cô ấy cũng không có làm việc nữa, sức khỏe của mẹ Chu Kiến tốt hơn năm trước rất nhiều, nghe nói là anh trai Uông Nhạn tìm nhân sâm trong núi để tẩm bổ, bây giờ Uông Nhạn chỉ cần ở nhà dưỡng thai cho tốt là được rồi.
Nhưng cô ấy cũng nói, so với người chồng trước, mang thai tám tháng còn phải tới bờ sông giặt quần áo nấu nước, bây giờ với cô ấy mà nói quả thực chính là cuộc sống thần tiên.
Sau khi Giang Nhu vào cửa cũng không khách khí, nói thẳng chuyện của mình, sau đó nói: "Cô cũng biết tình huống nhà tôi, gia đình mà mẹ Lê Tiêu gả cũng không dễ chọc, Lê Tiêu lại đắc tội hết mọi người, vào năm mới còn đá bay người ta, tôi thật sự không dám tới cửa. Cho nên nghĩ có thể nhờ anh cô đi một chuyến giúp tôi hay không?"
"Thím Vương hàng xóm nói với tôi, nếu thực sự mặc kệ, truyền ra đi tiếng tăm của tôi với Lê Tiêu cũng không dễ nghe, Lê Tiêu không dễ gì mới đi đến bước này, tôi thật không muốn anh ấy lại trở thành đồ xấu xa trong miệng người khác."
Uông Nhạn vội nói: "Chị dâu đừng nóng vội, tôi bảo anh tôi đi một chuyến, bây giờ hẳn là anh ấy còn ở chợ."
Nói xong quay đầu gọi Chu Hồng, "Hồng Hồng, đi gọi cậu cả con tới, nói có việc."
Giang Nhu cảm kích không thôi, "Thật sự là làm phiền cô rồi."
Uông Nhạn khoát tay, "Không có gì, chị dâu cũng từng giúp chúng ta rất nhiều."
Mẹ Chu Kiến ngồi bên cạnh cũng nói: "Hai nhà chúng ta khách sáo cái gì? Từ nhỏ Lê Tiêu đã chăm sóc Tiểu Kiến, hai người bọn họ còn thân hơn anh em ruột."
← Ch. 196 | Ch. 198 → |