← Ch.173 | Ch.175 → |
<images>
Mấy ngày trước gọi điện nói chuyện, Lê Tiêu cho cô một dãy số điện thoại, nói nếu có việc có thể gọi số này cho anh.
Sau khi Giang Nhu đút nửa quả táo cho đứa nhỏ, bèn ôm cô bé đi gọi điện thoại cho Lê Tiêu.
Dùng điện thoại của nhà thím Vương, bây giờ gọi điện thoại ờ nhà thím Vương, thím Vương sẽ không nghe lén nữa, bà đi bên ngoài.
Giang Nhu thuần thục gọi điện thoại, đợi một lát, điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến một giọng đàn ông xa lạ, Giang Nhu nói: "Xin chào, tôi muốn tìm Lê Tiêu, tôi là vợ anh ấy."
Đứa nhỏ trong lòng nghe thấy cái tên Lê Tiêu phản ứng rất lớn, miệng phát ra tiếng "A a a", còn xoay người hai cái.
Giang Nhu nhẹ nhàng cười, người đàn ông ở đầu điện thoại bên dường như có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn lập tức nói: "À, được, chờ một chút, bây giờ tôi gọi cậu ấy lại đây."
Sau đó chợt nghe anh ta cao giọng gọi một câu, "Lê Tiêu, vợ cậu gọi điện thoại cho cậu ——"
"..."
Giang Nhu cách điện thoại cũng cảm thấy mặt nóng bừng, chẳng được bao lâu, trong điện thoại truyền đến âm thanh quen thuộc, "Giang Nhu?"
Giang Nhu khẽ ừ, có chút ngượng ngùng hỏi: "Không quấy rầy đến anh chứ?"
Lê Tiêu không cần suy nghĩ đã nói: "Không có."
Lập tức cười nói: "Sao đang yên đang lành lại nhớ tới gọi điện thoại cho anh vậy?"
Bình thường đều là anh gọi về, Giang Nhu chưa từng chủ động gọi tới, đột nhiên nhận được còn có chút kinh hỉ.
Giang Nhu không biết trả lời như thế nào, dù sao cũng không thể nói thẳng mình nhớ anh.
Dừng một chút, tìm cái cớ nói: "Không có gì, chỉ là gần đây thời tiết chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, muốn bảo anh chú ý chút, đừng để bị cảm sinh bệnh."
Lê Tiêu trong điện thoại nhạy bén, tựa như đã nhận ra cái gì, "Sao vậy, em hay là An An bị bệnh?"
Giang Nhu im lặng một chút, người đàn ông ở bên kia lập tức nói: "Nói, không được giấu diếm."
Giang Nhu thấy không thể gạt được, cũng chỉ đành nói chuyện An An nửa đêm bị bệnh, nói xong bổ sung nói: "Đừng lo lắng, đã tốt rồi, vừa rồi còn ăn nửa quả táo. Đúng rồi, buổi sáng ở bệnh viện còn đụng phải mẹ anh, bà ta ôm con của Hà Văn Hoa, đứa nhỏ đó cũng không biết nuôi thế nào, đen thui, em nhớ vẻ ngoài của Hà Văn Hóa rất trắng, mẹ anh nuôi cũng rất để tâm, sao lại đen như vậy? Giống như đào ra từ trong đống than." Nói tới đây, cô cũng nhịn không được tò mò rốt cuộc vợ Hà Văn Hoa lớn lên thế nào.
Lê Tiêu nghe nói như thế thì biết An An thật sự không có việc gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Khẽ cười một tiếng, "Ai biết được, có thể lớn lên sẽ khác."
Nghĩ thầm có thể không đen sao? Cha ruột của đứa nhỏ đó tên Hắc Bì mà.
Giang Nhu sợ nói nhiều tốn tiền, bèn nói: "Vậy anh ở bên ngoài chăm sóc bản thân cho tốt, đừng ham ăn đồ lạnh, gần đây bị cảm vẫn rất nghiêm trọng."
Lê Tiêu rất thích Giang Nhu lải nhải những việc nhỏ này, không ngừng "ừ", sau khi cúp điện thoại cũng không nỡ buông di động.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn thu điện thoại về đưa cho người đàn ông phía sau ở cách đó không xa, "Anh Dũng, điện thoại của anh đây."
Người đàn ông được gọi là anh Dũng đứng ở trên công trường, cười nhận lấy di động của mình, trêu ghẹo nói: "Nói chuyện gì vui hả? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu cười vui vẻ như vậy."
Bên cạnh anh Dũng còn có hai người đàn ông, nghe xong lời này cũng cười, một người trong đó nói: "Giám đốc Thường, anh không biết, tối hôm qua chúng tôi ăn cơm xong chuẩn bị đi KTV ca hát, thế mà cậu ta không dám đi, nói vợ cậu ta quản nghiêm không cho đi."
Anh Dũng nghe xong cười to, vỗ bả vai Lê Tiêu, "Nhìn không ra đó, cậu còn sợ vợ như thế, vợ cậu rất hung dữ hả?"
Lê Tiêu cũng cười cười, "Cô ấy không hung dữ, chỉ là hơi dính người."
Vẻ mặt anh Dũng không tin.
Lê Tiêu sợ bọn họ hiểu lầm cái gì, bèn kể chuyện ngày trước mình bị lừa vào ổ bán hàng đa cấp, mấy người đàn ông vốn còn cười nhạo anh ta, lúc này cười không nổi, bị lừa vào ổ bán hàng đa cấp, một phân tiền không kiếm được không nói, thậm chí còn để bản thân dính vào đó, về đến nhà vợ không chỉ không mắng, còn kiếm tiền nuôi anh.
Nhìn lại gương mặt khiến người lẫn thần đều nổi giận của Lê Tiêu, đột nhiên cảm thấy có hơi chua xót.
Lê Tiêu còn giống như không có việc gì tiếp tục nói: "Gần đây nhiệt độ không khí ở quê nhà tôi thay đổi lớn, cô ấy thấy rất nhiều người bị bệnh nên lo lắng gọi điện thoại lại đây, bảo tôi chú ý chút."
Người đàn ông vóc dáng cao to hâm mộ nói: "Vợ cậu cũng thật tốt."
Đổi thành bọn họ, không chỉ vợ mắng, e rằng cha mẹ ruột cũng muốn ra tay đánh.
Lê Tiêu nghe xong trong lòng vô cùng thoải mái nhưng ngoài miệng lại nói: "Vẫn được."
← Ch. 173 | Ch. 175 → |