← Ch.159 | Ch.161 → |
<images>
Bốn giờ chiều, Giang Nhu ôm đứa nhỏ rời khỏi nhà, Lê Hân không muốn đi, cô ấy như bây giờ rất khó coi, hơn nữa cô ấy cũng không quen người bạn nào của anh chị, đi thì cảm thấy xấu hổ.
Giang Nhu cũng không miễn cưỡng, lấy ra nguyên liệu nấu ăn đặt ở phòng bếp, bảo cô ấy đến giờ tự nấu cơm ăn, còn dặn dò đóng cửa cẩn thận.
Bản thân ôm đứa nhỏ rời đi.
Khi tới nhà Chu Kiến, Chu Kiến vào trong thôn đón vợ, Lê Tiêu ở lại nhà họ Chu tiếp đãi khách khứa.
Nhìn thấy Giang Nhu, anh bước nhanh tới, sau đó đóng cô bé trong lòng cô.
Cô nhóc đã một ngày không thấy cha, vừa được anh ôm lấy, lập tức ỷ lại gục đầu làm ổ trong cổ anh, vừa ngoan vừa tri kỷ.
Mặt mày Lê Tiêu dịu dàng, vỗ nhẹ phía sau lưng cô bé, sau đó nói với Giang Nhu: "Ở đây chờ anh một chốc, anh đi lấy ít đồ ăn cho em."
Trực tiếp ôm đứa nhỏ chạy vào trong phòng bếp.
Giang Nhu không có nghe, đi theo phía sau anh, tò mò hỏi: "Nhà Uông Nhạn cách xa nơi này hả?"
Lê Tiêu thấy cô cùng lại đây, lập tức đi tới phía trước che chắn, vươn tay chừa ra một con đường cho cô, "Hơi xa chút, đường dưới chân núi không dễ đi, xe không lái được, có một đoạn đường cần đi bộ, hẳn là năm sáu giờ đồng hồ mới có thể trở về."
Giang Nhu gật đầu, cảm thấy hơi chậm.
Tới cửa phòng bếp, Lê Tiêu bảo cô chờ ở bên ngoài, Giang Nhu nhìn phòng bếp, bên trong rất nhỏ, đặt đầy cái bàn, trên bàn đều là đồ ăn, trước bếp lò có ba người đứng đó cúi đầu làm việc, một người xào, hai người xắt.
Lê Tiêu ôm đứa nhỏ đi vào, thuận tay cầm một dĩa thịt viên chiên, còn cầm một cái chân gà to từ trong cái dĩa bên cạnh.
Giang Nhu thấy một màn như vậy, trên mặt có hơi 囧, chờ anh đi ra nhịn không được nói: "Như vậy không tốt lắm đâu, anh để lại đi, em không đói bụng."
Thật ra có hơi đói, cả buổi chiều cũng chưa ăn gì, chờ buổi tối ăn đồ ngon.
Vẻ mặt Lê Tiêu không sao cả, "Không có việc gì, thịt viên còn rất nhiều, một dĩa để ít đi mấy viên là được."
Nói xong dẫn Giang Nhu tới một góc, đưa chén dĩa cho cô, "Ăn đi, thịt viên ngon lắm."
Giang Nhu nhìn anh một cái, đỏ mặt ăn thịt viên, hương vị quả thật ngon, bên trong có thịt có sen, thơm lại mặn, không nhịn được ăn nhiều thêm hai viên.
Lê Tiêu nhìn thấy bộ dạng rất đói bụng của cô, nở nụ cười, "Ăn chân gà đi."
Giang Nhu lại ngoan ngoãn cầm chân gà gặm, gặm một miếng ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh mỉm cười nhìn chằm chằm mình, có chút ngượng ngùng, cắn chân gà trong tay, cầm một cái chân gà khác đưa tới bên môi anh, thanh âm hàm hồ nói: "Anh cũng ăn." Lê Tiêu rũ nhìn, há mồm cắn một ngụm, sau đó nhận lấy tự mình ăn.
Cô nhóc được anh ôm vào trong lòng há miệng theo, nước miếng nơi khóe miệng đều chảy ra, thấy không có phần của mình, duỗi tay giựt cái trên tay Lê Tiêu.
Lê Tiêu quay đầu tránh được, hai ba cái đã gặm xong chân gà, vứt xương qua góc tường bên cạnh.
Ăn xong còn dùng khăn yếm trước n. g. ự. c cô nhóc lau, để lại hai dấu ngón tay.
Cô nhóc nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhìn khăn yếm trước n. g. ự. c mình, tựa như nghĩ rằng anh thấy hiểu, cánh tay nhỏ vẩy về phía chén dĩa trong tay Giang Nhu, miệng kêu "A a a".
Miệng hé ra, khóe miệng lại chảy nước miếng, cực kỳ ham ăn.
Trực tiếp khiến Giang Nhu và Lê Tiêu nhìn thấy nở nụ cười.
Lê Tiêu làm bộ như cầm gì đó từ trong chén dĩa, chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, cười nói: "Ăn đi."
Cô bé cũng không hiểu, thật sự mở miệng ra, cạp vài cái, sau đó cười ngọt ngào với Lê Tiêu, cầm lấy tay anh muốn nữa.
Lê Tiêu lại cười tiếp tục đút ăn.
Giang Nhu ở bên cạnh nhìn thấy, cười đến đau bụng.
Cảm thấy Lê Tiêu quá xấu rồi.
Chờ Giang Nhu ăn xong, Lê Tiêu lại thu xếp cô đến bàn của mẹ Chu Kiến ở trong nhà ngồi, bản thân lại bận rộn.
Mẹ Chu Kiến đang trò chuyện với người ta, nhìn thấy Giang Nhu lại đây, vội bảo cô ngồi gần qua nói chuyện.
Vẫn đợi cho đến năm giờ năm mươi, bên ngoài trời đã tối, Chu Kiến bọn họ mới trở về.
Người vừa về đã ăn tiệc, Chu Kiến với cô dâu bị người ta vây quanh trong nhà, qua một lát mới đi ra kính rượu.
Bên ngoài đã ăn rồi, Giang Nhu ôm đứa nhỏ, sợ cô bé nhìn mà thèm ăn, mỗi lần khi chiếc đũa gắp thức ăn thì dùng cái tay trống của cô che lại ánh mắt cô bé, sau đó nhét đồ ăn vào trong miệng.
Nhiều lần, cô nhóc có thể cũng nhận thấy không thích hợp, khi tầm mắt bị che, vươn tay nhỏ bé gạt đi, lắc đầu nhìn cô.
Giang Nhu đối diện tầm mắt cô bé, miệng không động nữa.
Chờ cô bé không nhìn mới lén nhai.
← Ch. 159 | Ch. 161 → |