← Ch.149 | Ch.151 → |
<images>
Giang Quý ở bên kia còn đang khóc, mắt thấy Chương Yến chưa lấy thịt về cho cậu ta, cả người trực tiếp ngồi xuống trên mặt đất, hai cái chân thô dùng sức đạp, cuối cùng lại lăn trên mặt đất.
Chương Yến đau lòng không thôi, rời vị trí đi kéo lên, kéo nửa ngày cũng không kéo được, chị cả Giang thấy vậy cũng buông đũa, muốn đứng dậy đi hỗ trợ, bị anh rể cả kéo lại một phen.
Chị cả Giang nghiêng đầu nhìn anh một cái, đối diện với con mắt nghiêm khắc của chồng, dường như có hơi sợ, sau khi do dự, một lần nữa cầm đũa lên cúi đầu ăn.
Hai đứa con bên cạnh, đã rất thông minh ăn hết thịt mà Giang Nhu gắp cho bọn chúng.
Chỉ có ăn vào trong bụng mới là của mình.
Toàn bộ bàn người bình tĩnh nhất chỉ có vợ chồng Giang Nhu và cha Giang.
Giang Nhu rất thích trị những đứa trẻ quậy quạng, khóc càng dữ, cô càng có cảm giác thành công, Lê Tiêu là hoàn toàn không để trong lòng.
Mà cha Giang, giống như căn bản không thèm để ý, chỉ chuyên chú ăn đồ ăn của mình.
Một tay Lê Tiêu ôm đứa nhỏ một tay cầm đũa, cô nhóc vốn có hơi mệt, lúc này nhìn thấy em trai Giang lăn lộn trên mặt đất, vẻ mặt tò mò nghiêng đầu nhìn, dĩa rau của cha cô bé cản mất tầm mắt, cô bé còn biết cúi đầu thấp một chút.
Bữa cơm này thật sự náo nhiệt.
Ăn xong, Giang Nhu cùng rời đi với Lê Tiêu.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, anh rể cả cũng dẫn hai đứa con muốn đi, chị cả Giang còn muốn nán lại một chút, nhưng thấy cha đứa nhỏ cũng không lên tiếng gọi cô ấy, mà trực tiếp dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi cửa viện, đành phải đi theo.
Cô ấy sợ Chương Yến mắng, không dám nói một tiếng với bà ta, mà lén lút rời khỏi viện, cũng thu dọn sạch phòng bếp.
Khi Lê Tiêu lái xe tới cổng thôn, Giang Nhu bảo anh dừng một chút.
Hai người đứng dưới tàng cây ở cổng đợi một lát, mới nhìn thấy một nhà chị cả lại đây.
Vợ chồng chị cả Giang thấy bọn họ chưa đi, tựa như nhẹ nhàng thở ra, anh rể cả bước tới gần, lấy một bao giấy đỏ nhiều nếp nhăn từ trong túi cho An An. Giang Nhu không có từ cối, nhưng cô cũng lấy ra hai bao lì xì từ trong túi ì.
Anh rể cả vội ngăn lại, Giang Nhu trừng mắt nhìn anh ta một cái, anh ta bèn không tiện nói gì.
Hai đứa nhỏ thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cám ơn dì ba."
"Cám ơn dì ba."
Giang Nhu sờ đầu hai đứa nhỏ, "Học tập cho tốt, chỉ có học, sau này mới sẽ không bị ức hiếp."
Hai đứa nhỏ nghe xong, vẻ mặt sáng quắc nhìn Giang Nhu, lá gan của cô gái nhỏ lớn hơn chút, còn đáp lại một câu, "Dì ba, chúng cháu sẽ học hành chăm chỉ, cha nói sang năm sẽ đưa anh đến trường."
Giang Nhu nghe xong cười, "Cháu cũng phải cố lên."
"Dạ."
Hai đứa nhỏ đều rất vui vẻ.
Anh rể cả ở bên cạnh thấy vậy vẻ mặt vui mừng, ngay cả trên mặt Giang Lan cũng lộ ra tươi cười.
Trước khi đi, Giang Nhu không nhịn được kéo Giang Lan qua một bên, hỏi cô ấy, "Rốt cuộc em út là chuyện gì vậy?"
Việc này cô thực sự không có cách nào coi như không biết, mới mười bốn tuổi thôi, nghe xong khiến cho người ta đau lòng.
Giang Lan nhớ tới em gái từ nhỏ đã bị đưa cho người ta, trong lòng cũng khó chịu, "Chị cũng không biết, chị nghe người trong thôn nói, nói cha mẹ nuôi của em út không đối xử tốt với con bé, khoảng thời gian trước bàn chuyện kết hôn cho con bé, đối phương là một tên côn đồ hơn ba mươi tuổi, hình như em út không muốn, bị cha mẹ nuôi của con bé nhốt ở trong nhà không cho ra ngoài, bây giờ thế nào chị cũng không biết."
Nói tới đây, Giang Lan lại may mắn thai đầu của mình đẻ ra con trai, nếu hai cái thai đều là con gái, cho dù chồng cô ấy không thèm để ý, mẹ chồng cô ấy cũng sẽ không để cô ấy sống thoải mái.
Nghĩ vậy, cô ấy nhịn không được khuyên Giang Nhu, "Nhân lúc còn trẻ em cũng nhanh sinh con trai đi, con gái rất lỗ."
Giang Nhu không quan tâm lời này của cô ấy, chỉ nhíu mày hỏi nhà của tên côn đồ đó ở đâu.
Giang Lan nói địa chỉ, nhưng cô ấy cũng không quá ngốc, vừa thấy Giang Nhu như vậy đã biết cô muốn làm gì, do dự mở miệng, "Việc này không tiện quản, hơn nữa nhà chúng ta cũng không chiếm lý, em cũng không phải không biết, từ nhỏ em út đã bị đưa cho người ta, chưa từng ăn một ngụm cơm của chúng ta."
← Ch. 149 | Ch. 151 → |