← Ch.148 | Ch.150 → |
<images>
Cô nhóc dường như rất tò mò, Giang Nhu bèn ôm cô bé đi vào phòng bếp nhìn, Chương Yến đang trông lửa ở dưới bếp lò, nhìn thấy Giang Nhu vào, trực tiếp xoay mặt qua bên kia, làm như không phát hiện.
Giang Nhu coi như không có gì bước đến bên bàn, mở túi quýt mình mang đến, cầm hai quả quýt đường cái ở bên trong nhét vào trong túi.
Sau đó đi thẳng ra ngoài.
Sau khi tới trong viện, gọi hai đứa nhỏ trong nhà chính đến, "Tiểu Hải, Tiểu Tuyết."
Hai đứa nhỏ nghe thấy tiếng chạy đến, Giang Nhu lần lượt nhét quýt từ trong túi vào túi áo hai người.
Hai đứa nhỏ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giang Nhu..
Giang Nhu cười, "Ăn đi."
Hai đứa nhỏ không ăn, mà xoay đầu nhìn mẹ mình, vẻ mặt chị cả Giang hơi xúc động, sau đó gật đầu với đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ mới nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cám ơn dì nhỏ."
Giang Nhu lắc đầu, "Dì không phải dì nhỏ, là dì ba."
Hai đứa nhỏ không biết đáp lại như thế nào, nghi hoặc nhìn về phía mẹ.
Chị cả Giang nghe xong, "Là dì ba, các con còn có một dì nhỏ nữa."
Nói xong dường như nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Giang Nhu, bất đắc dĩ thở dài nói: "Em út mạng khổ, nghe nói cha mẹ nuôi con bé bàn chuyện kết hôn với người ta."
Giang Nhu đang ôm An An chơi, nghe nói như thế, bỗng chốc không hiểu có ý gì, nhíu mày, "Có ý gì? Chị nói con bé sắp lập gia đình sao? Năm nay con bé mới bao nhiêu, mười bốn tuổi nhỉ."
Chị cả Giang gật đầu, "Đúng vậy, còn nhỏ như thế."
Giang Nhu há miệng thở dốc, nửa ngày cũng không biết nên đáp lại như thế nào, mười bốn tuổi có nghĩa là gì? Còn chưa trưởng thành nữa, bình thường đứa nhỏ ở tuổi này đang học sơ trung.
Thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn, làm sao kết hôn được?
Thanh âm Giang Nhu khô khốc hỏi: "Cha mẹ cũng không quản sao?" Chị cả lại thở dài, không nói chuyện.
Chương yến ở trong nhà bếp vừa rồi nhìn thấy Giang Nhu vào phòng bếp, càng nghĩ càng không thích hợp, cảm thấy chắc chắn đã làm gì xấu, không nhịn được đứng lên nhìn một hồi, nhìn thấy túi lưới trên bàn bị mở ra, trong lòng lập tức tức giận cực kỳ.
Lại nghe cuộc nói chuyện bên ngoài, cảm thấy nhỏ ba chuyên đối nghịch với bà ta, thế nhưng còn muốn bảo mình quản nhỏ năm, không quản nó thì làm sao? Trở về lại thêm một cái miệng.
Lập tức bay thẳng ra ngoài chen một câu, "Đã đưa ra ngoài rồi thì có còn là người của chúng ta đâu, quản cái gì mà quản? Sớm biết vậy lúc trước đưa tụi bây cho người ta thì tốt rồi, một đứa lại càng không nghe lời hơn một đứa."
Chị cả Giang vừa nghe vậy, sợ tới mức cúi đầu không dám nói lời nào.
Giang Nhu mím môi, lạnh lùng nhìn Chương Yến, ôm đứa nhỏ trực tiếp xoay người đi.
Chương Uến thấy thế, tức giận cầm khăn lau trong tay ném lên bàn, hối hận lúc trước cho Giang Nhu đi học, lúc trước nghĩ đi học có thể gả cho một người tốt hơn, nào biết cuối cùng gả cho một người không tệ, nhưng không có chút quan hệ gì với gia đình, còn luôn chọc tức bà ta.
Giữa trưa Chương Yến nấu một dĩa thịt kho tàu, trái lại không phải vì Giang Nhu, mà là bà ta đói cũng không nỡ để con trai mình đói.
Thịt kho tàu vừa lên, Giang Quý bèn dùng chiếc đũa gắp, gắp liền hai miếng.
Những người khác đều không động vào món ăn này, hai đứa con nhà chị cả Giang dường như tập mãi thành quen, ngoan ngoãn lấy bắp cải trước mặt ăn.
Chỉ có Giang Nhu trực tiếp bưng lên dĩa thịt kho tàu đó, đổ toàn bộ vào trong cái chén của Lê Tiêu bên cạnh, sau đó ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cầm lấy ăn từ trong chén anh, còn gắp mấy miếng cho hai đứa con của chị cả.
Không riêng gì hai đứa nhỏ không biết phản ứng như thế nào, những người khác cũng ngây ngẩn cả người.
Giang Quý phản ứng nhanh nhất, tức giận ném đũa, gào khóc, "Đó là của thịt của tôi!"
Giang Nhu giống như không nghe thấy, tiếp tục lấy từ trong chén Lê Tiêu ăn, vừa ăn còn vừa bình tĩnh nói: "Lê Tiêu chưa từng ăn thịt mẹ làm, mẹ sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Hơn nữa thịt này còn là chúng con mang đến."
Chương Yến đen mặt muốn mắng, nhưng chạm đến đến ánh mắt tựa cười mà không cười của Lê Tiêu bên cạnh Giang Nhu, lập tức nghẹn ở cổ không nói ra được.
Đứa con rể này xuống tay ngoan độc, bà ta dám mắng Giang Nhu, nhưng vẫn kiêng kị anh vài phần.
Có tức cũng không dám tát, đành phải nện một quyền lên người cha Giang, cha Giang bị đ. ấ. m một cái, tức giận nói: "Có bản lĩnh bà đi đánh con rể, đánh tôi làm gì? Cũng không phải ở trong chén tôi."
Sắc mặt Chương Yến càng khó coi.
← Ch. 148 | Ch. 150 → |