← Ch.145 | Ch.147 → |
<images>
"A --"
Hà Thiết Sơn đau đến mức quát to một tiếng, một tiếng này thế nhưng còn kêu tê tâm liệt phế hơn con rể ông ta, mấy người đàn ông ở đây nghe thấy, dù cho có lớn tuổi hay không, sắc mặt đều thay đổi.
Lần này Hà Văn Anh sợ thật, muốn ngăn lại không dám ngăn cản, chỉ ở bên cạnh tức giận hỏi: "Lê Tiêu cậu có ý gì? Năm mới nên có ý kiếm chuyện à?"
Lê Tiêu thu tay về, cười lạnh một tiếng, "Giờ mới phát hiện à?"
Sau đó nhìn thấy cô ta cảnh cáo nói: "Nói cho Hà Văn Hoa, không để yên cho anh ta đâu."
Nói xong dẫn Giang Nhu rời đi.
Tới nhanh, đi cũng nhanh.
Mấy ông bà cụ có hơi ăn không tiêu, đợi không thấy người nữa mới phẫn nộ nói: "Vốn tưởng rằng cậu ta cưới vợ sẽ tốt hơn một chút, không nghĩ tới không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, người phụ nữ đó trông cũng không phải thứ tốt lành gì."
"Cô gái tốt nào chịu gả cho cậu ta? Chắc chắn không phải người đơn giản."
Nghĩ đến người phụ nữ vừa nãy bảo Lê Tiêu đá chỗ đó của Thiết Sơn, lại cảm thấy dọa người, người bình thường cũng không làm được loại chuyện này.
Sau đó lại khuyên hai cha con Hà Thiết Sơn, bảo bọn họ đừng so đo với tên lưu manh Lê Tiêu, có hại chính là mình.
Hà Thiết Sơn đau đến sắc mặt tái nhợt, cái trán đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi một đạp đó của Lê Tiêu, chính là thật.
Chờ mấy người họ hàng rời đi, Hà Thiết Sơn bảo con gái con rể đứa mình đến bệnh viện.
Hà Văn Anh nghe lời này cũng không quan tâm, "Đi bệnh viện làm cái gì? Không phải chỉ đá một chút thôi à."
Người đàn ông bên cạnh cô ta run rẩy môi, rất muốn nói một đạp đó không nhẹ, đến bây giờ bụng anh ta còn đau.
Nhưng ngẫm lại lại không dám nói.
Sắc mặt của Hà Thiết Sơn khó coi, "Tao là cha mày, bảo mày đứa tao đi bệnh viện thì nhanh đưa tao đi bệnh viện, nói mấy lời vô dụng làm gì?"
Hà Văn Anh tức tới nở nụ cười, "Lúc này nhớ tới bà cô đây à? Lúc trước tôi không đồng ý cho ông cưới Lâm Mỹ Như, sao ông không nhớ tới bà đây? Còn muốn đi bệnh viện, đi bệnh viện để làm gì? Lớn tuổi như vậy thây chỗ đó cũng không ngại dọa người à."
"Hư thì hư đi, không phải mỗi ngày ông với bà già họ Lâm đó trốn ở trong ổ chăn làm chuyện đó đấy chứ? Có ghê tởm hay không."
Hà Thiết Sơn tức giận đến mức thân thể run rẩy. --
Trên đường trở về, Lê Tiêu trầm mặc không nói, Giang Nhu đi ở bên cạnh anh, gần đây vết thương trên chân phải của anh tốt hơn nhiều, đi chậm cũng nhìn không ra.. Ngôn Tình Xuyên Không
Giang Nhu tưởng tâm trạng anh không tốt, chủ động mở miệng: "Vừa rồi đá có đau chân hay không?"
Lê Tiêu quay đầu nhìn qua, "Cũng không phải dùng chân phải đá, đau cái gì?"
Giang Nhu gật đầu, cũng không nói cái gì.
Ngược lại là Lê Tiêu, qua một lát đột nhiên hỏi: "Vừa rồi vì sao bảo anh đá Hà Thiết Sơn?"
Từ trước đến nay tính tình của Giang Như không thích đắc tội với người ta, lại càng sẽ không bảo anh đi chủ động đánh ai, trước khi đến anh cũng không dám lộ ra, chuyện đi lần này là để đánh người.
Thằng nhãi Hà Văn Hoa đó cũng khôn, cố ý né đi ra ngoài.
Giang Nhu không biết trả lời như thế nào, cô cũng không thể nói, ánh mắt của cha dượng anh nhìn An An hình như mắt không đúng, không riêng gì Lê Tiêu không tin, nói cho một người nào đó nghe, đều sẽ cảm thấy Giang Nhu đang càn quấy, người ở thời đại này còn rất ngây thơ, cũng chưa từng nghe từ này.
Cô đành phải nói: "Bởi vì trước kia ông ta với Hà Văn Hoa cùng nhau ức h. i. ế. p anh."
Lê Tiêu gật đầu, không nhắc lại nữa.
Khi đi đến cửa nhà, Giang Nhu giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi một câu, "Anh biết đắp người tuyết không?"
Lê Tiêu kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
Giang Nhu cười, "Lần trước đến nhà Chu Kiến, Chu Hồng đắp tuyết với mấy đứa nhỏ, An An thấy, thậm chí không nỡ chớp mắt."
Lê Tiêu nhìn An An trong lòng cô, mặt mày dịu dàng.
Sau khi về đến nhà, Lê Tiêu lấy ra một cái xẻng từ phòng chứa đồ, đắp một người tuyết ở trong viện, cuối cùng còn dựa theo yêu cầu của Giang Nhu, đắp một nhà ba người.
Đắp không giống lắm, giống như ba cây cột lớn nhỏ không đồng đều cắm ở đó.
Giang Nhu ôm An An đứng ở cửa xem, sau đó cười nói với cô bé trong lòng: "Nhìn kìa, người tuyết cha đắp cho con đó, có phải rất đẹp không?"
An An như là nghe hiểu, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm người tuyết, còn vẫy cánh tay.
Lê Tiêu nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô, anh nghe thấy, cô nói anh đắp người tuyết rất đẹp.
Con mắt đối diện với Giang Nhu đang cười tủm tỉm, lần đầu tiên Lê Tiêu cảm thấy năm mới cũng tốt lắm.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |