← Ch.138 | Ch.140 → |
<images>
Nói xong một hồi, lại bắt đầu nhắc tới hai người Giang Nhu Lê Tiêu tốt cỡ nào, thấy bọn họ lại nghĩ đến khi mình con trẻ khổ bao nhiêu, nuôi nấng dạy dỗ không ngừng.
Vương Mẫn Quân nghe xong dở khóc dở cười, cũng không biết ai từng chẳng nói một câu hay ho về Lê Tiêu Giang Nhu, nhịn không được đáp lại một câu, "Trước kia không phải mẹ nói vợ chồng Giang Nhu không tiền đồ sao?"
Thím Vương không thừa nhận, "Mẹ từng nói hồi nào? Mẹ chưa từng nói, chắc chắn là cha con nói."
"..."
Buổi tối rửa mặt xong, Lê Tiêu trở về nhà thấy Giang Nhu mua đồ mới cho anh, cầ trong tay nhìn một hồi lâu, cuối cùng nghiêm túc xếp lại, cẩn thận bỏ vào trong tủ áo.
Giang Nhu ôm đứa nhỏ ngồi ở trên giường, thấy thế nhịn không được buồn cười, "Cũng không đến mức ấy chứ?"
Lê Tiêu không nói chuyện, khi đi đến bên giường, Giang Nhu đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi anh: "Đúng rồi, gần đây Chu Cường thế nào? Kiếm được tiền về không?"
Lê Tiêu lời ít mà ý nhiều: "Không có."
ÔM đứa nhỏ từ trong lòng cô, giải thích một câu, "Người ta đã sớm chạy không còn bóng dáng, tên của người phụ nữ đó, tất cả thông tin gia đình đều là giả, chuyên chọn ở nông thôn lừa gạt, anh vợ của Chu Cường là người thứ năm."
Những việc này do anh nghe Châu Kiến nói, Châu Kiến còn nói khi Chu Cường muốn báo công an, nhà mẹ đẻ của Mai Tử còn không đồng ý, anh trai của Mai Tử không nỡ để nhà gái bị công an bắt, còn lấy cái c. h. ế. t ép buộc, cuối cùng Chu Cường bảo Mai Tử đi báo công an, Mai Tử sợ anh cả tìm c. h. ế. t thật, cũng không dám đi báo công an, còn ngăn cản Chu Cường không cho đi, Chu Cường dưới cơn tức giận đã đánh người.
Mai Tử khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ, Chu Cường tự đến đồn công an, cuối cùng công an điều tra phát hiện người phụ nữ đó không chỉ là kẻ từng phạm tội, sau lưng còn có một đội, sau khi lừa được tiền thì rời khỏi thị trấn trong đêm, tất cả thông tin đều là giả.
Tìm được mấy người đàn ông từng bị lừa trước đó, nào biết bị đánh một trận, chân đều què.
Nông dân mà, gặp phải chuyện đều thích tự mình giáp mặt đi đòi lại công bằng, họ hàng trong nhà nhiều lại trực tiếp lấp kín tới cửa nhà, chưa từng nghĩ tới phải bảo công an.
Cũng chỉ giúp đỡ người ta lá gan càng lúc càng lớn.
Bởi vì chuyện này, gần đây cảm xúc của Chu Cường cũng không quá tốt, tính tình vội vàng hấp tấp, thường xuyên phạm sai lầm ở nhà bếp trong sơn trang Giang Nam, ngay cả cậu anh ta cũng không bảo vệ được anh ta.
Giang Nhu nghe xong lời này, nhịn không được nhớ tới trước kia cô bao Lê Tiêu trả lại số tiền có được của lũ bán hàng đa cấp, tuy ban đầu anh không đồng ý, nhưng cuối cùng nói được thì làm được, thật sự trả tiền lại, cũng không có trách cô, càng đừng nói ra tay.
Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Nhìn về phía anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đột nhiên phát hiện anh thật tốt." Lê Tiêu nghe xong sửng sốt, nhíu mày, "Sao nói vậy?"
Giang Nhu nở nụ cười, "Chỉ là phát hiện anh rất tốt."
Xong rồi, còn nhấn mạnh một câu, "Tốt hơn Chu Cường."
Lê Tiêu khẽ cười một tiếng, cảm thấy cô không biết vuốt m. ô. n. g ngựa.
So sánh anh với Chu Cường, cũng không thấy vui sướng vì chiến thắng chút nào.
Bây giờ Chu Cường do chính bản thân làm ra, tính tình Chu Cường không hề tốt chút nào, dù cho làm cái gì, gặp chuyện thì thích oán trách lên đầu người khác, cảm thấy người khác có lỗi với anh ta, mặc dù không có chuyện lần này, hại vợ chồng bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Đêm 30 ngày đó, Lê Tiêu thức dậy rất sớm, hôm nay anh không cần thức sớm, cho nên nằm không nhúc nhích.
Anh quay đầu nhìn người bên cạnh, cô nhóc và Giang Nhu đều đang ngủ, hai tay nhỏ của cô bé đặt ở hai bên má, ngủ mà khuôn mặt đỏ bừng, anh với Giang Như sợ buổi tối cô bé bị đông lạnh, phía dưới cái chăn to, lại trải một lớp chăn nhỏ cho cô bé.
Ánh mắt nhu hòa dừng ở trên mặt cô nhóc, Giang Nhu thường xuyên nói An An lớn lên giống anh, nhưng anh cảm thấy, An An lại càng giống cô, từ nhỏ đến lớn anh chính là một cái gai, Lâm Mỹ Như nói kiếp trước anh có thù oán với bà ta, sau khi mang thai anh chưa có một ngày thoải mái, khi sinh lại khiến bà ta đau muốn chết.
Nhưng An An lại rất ngoan, khi cười rộ lên, khóe miệng giương lên độ cong giống Giang Nhu như đúc, nhất là khi giận lẫy, hôm trước anh trở về quên ôm cô bé trước, buổi tối trước khi ngủ cô bé cũng không cho anh ôm, còn vùi mặt vào trong lòng Giang Nhu.
Lúc ấy khiến Giang Nhu cười không thôi.
Nghĩ đến đây, Lê Tiêu nhịn không được nhìn Giang Nhu, tư thế ngủ của cô có hơi không tốt, đầu đã dịch ra ngoài gối, tóc dài tán loạn, còn có một ít sợi rơi vào trên gò má cô, trong lúc ngủ mơ cô còn không tự giác hểnh chóp mũi.
Lê Tiêu nhìn thấy, vươn tay vén tóc trên gương mặt giúp cô.
Động tác rất nhẹ, Giang Nhu không có một chút cảm giác, mày hơi nhíu lại dần dần thả lỏng, tiếp tục ngủ.
Ngược lại cô nhóc ngủ ở bên cạnh cô không biết đã tỉnh khi nào, mở đôi mắt to tròn nhìn Lê Tiêu.
"..."
Lê Tiêu đối diện với cặp mắt trong suốt sạch sẽ của cô bé, không biết vì sao, đột nhiên có hơi không được tự nhiên.
Như là mình làm chuyện xấu bị cô bé bắt được.
← Ch. 138 | Ch. 140 → |