← Ch.137 | Ch.139 → |
<images>
Người đàn ông chuyện tâm mài hột đào trong tay, anh nhìn thấy rất nhiều trẻ con đeo vòng xâu bằng hột đào trên tay, nghe nói thứ này có thể trừ tà, Lê Tiêu muốn làm một cái cho An An và Giang Nhu.
Anh mài xong lập tức thổi nhẹ một chút, sau khi thổi rơi bột phấn cầm đến xem.
Sau đó bị Giang Nhu đẩy một phen, nhịn không được nở nụ cười, nhưng vẫn không nói lời nào, lại lần nữa cúi đầu tiếp tục mài hột đào.
Trong lòng không muốn kể những việc bẩn thỉu này cho cô nghe, anh cũng không phải bột nhão, Hà Văn Hoa tính kế anh luôn tự mình nén giận chịu đựng. Trước kia Hà Văn Hoa khiến anh bỏ học, anh khiến cho Hà Văn Hoa liên tục hai năm thi đại học gặp chuyện xúi quẩy, lần này Hà Văn Hoa nghĩ muốn làm anh ấm ức, vậy anh khiến cho anh ta bị cắm sừng, cho làm cha của con người khác.
Phải chờ thêm vài năm sau Hà Văn Hoa phát hiện đứa nhỏ đó không phải của anh ta, hẳn là rất vui vẻ.
Chỉ có thể nói Hà Văn Hoa quá tự phụ, tưởng rằng đàn bà nào cũng dễ không chế như Lâm Mỹ Như.
Giang Nhu hỏi không ra cũng không hỏi nữa.
Còn có bốn năm ngày nữa là năm mới, con gái thím Vương Vương Mẫn Quân rốt cục đã trở lại, Vương Mẫn Quân thi đại học thành phố của tỉnh bên cạnh, xếp tốp trên ở cả nước, cũng không trách được bình thường thím Vương kiêu ngạo như vậy.
Đã tới rồi tuổi này rồi, bà ấy với chú Vương còn cố gắng kiếm tiền, cũng là nghĩ con gái không có anh chị em giúp đỡ, chỉ có thể kiếm nhiều tiền hơn mới an tâm.
Mà Vương Mẫn Quân cũng không có phụ lòng sự kỳ vọng của cha mẹ, sau khi thi đại học cũng một lòng một dạ học hành, bởi vì thành tích ưu tú, còn được thầy giáo nhìn trúng dẫn dắt bên cạnh, đi theo các đàn anh đàn chị đến thủ đô tham gia cuộc thi giao lưu, mở rộng kiến thức.
Cho nên cô ấy vốn đầu tháng một được nghỉ đông, lại đến bây giờ mới về nhà.
Vương Mẫn Quân là một người hiếu thảo, mua không ít thứ tốt ở thủ đô cho cha mẹ cô ấy, còn cầm theo qùa cáp cho Giang Nhu và An An.
Đưa cho Giang Nhu một cây bút máy, cô ấy thường xuyên nghe mẹ cô nhắc tới Giang Nhu ở trong điện thoại, biết Giang Nhu đang chuẩn bị thi đại học, nên mua một cây bút máy tặng cô, sau khi trở về còn sửa soạn lại ghi chép cao trung của mình cho cô, cho An An một chiếc áo bông nhỏ, kiểu dáng bình thường, nhưng chất liệu tốt lắm, nghe nói dùng tiền thưởng cuộc thi lần này mua.
Vương Mẫn Quân rất thích An An, sau khi trở về mỗi ngày đều lại nhà bên ôm cô bé một cái, có khi nhìn thấy câu mà Giang Nhu không biết, cũng rất nghiêm túc cẩn thận giảng giải cho cô nghe.
Thím Vương còn miệng rộng nói với Giang Nhu, trước kia con gái bà ấy còn từng thích Lê Tiêu, nhưng bị bà ấy làm mất ý nghĩ này trong đầu, khi đó thím Vương vẫn có chút thành kiến với Lê Tiêu. Giang Nhu nghe xong lời này ngược lại không có không vui, nhiều người thích Lê Tiêu mà, cô còn tìm được mấy bức thư tình trong sách cũ của Lê Tiêu, cũng không biết bạn học nữ này làm sao lén nhét vào được.
Cô chỉ có chút đau lòng Vương Mẫn Quân, gặp phải một người mẹ miệng rộng thích vạch khuyết điểm, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Vương Mẫn Quân rất giống thím Vương, mặt tròn tròn, có hơi béo, nhưng con người tốt lắm, nói chuyện nhẹ nhàng mềm mại.
Biết buổi chiều Giang Nhu muốn đi chợ mua đồ ăn, còn chủ động đi cùng, trên đường ôm An An giúp cô.
Nghe thấy Giang Nhu và con gái muốn đi chợ, thím Vương dứt khoát đi theo, Giang Nhu lại mua chút thịt và đồ ăn, còn mua mấy quả pháo cùng với giấy đỏ linh tinh, thím Vương nói sang năm đến nhà họ hàng chúc tết dùng để lì xì cho đứa nhỏ, đây là việc Giang Nhu không nghĩ tới.
Pháo mua ở cửa hàng bách hóa, bên cạnh một cửa hàng quần áo, mua pháo xong thím Vương lôi kéo hai người qua bên cạnh nhìn xem, chuẩn bị chọn một bộ cho chú Vương.
Thím Vương thích loại áo bông vừa to vừa dày, cảm thấy ấm áp, chất liệu rất tốt, Vương Mẫn Quân vừa ý một chiếc áo bông mỏng dài, thím Vương không thèm nhìn tới, cảm thấy đẹp thì đẹp, nhưng có hơi mỏng, hố tiền người ta.
Giang Nhu cũng thuận tiện đi dạo, nghĩ đến mỗi ngày Lê Tiêu chỉ mặc một chiếc áo bông màu đen cũ kỹ, nên cũng nghiêm túc xem.
Cuối cùng thím Vương mua một chiếc áo dày bà ấy nhìn trúng cho chú Vương, Giang Nhu thì mua một cái áo chẽn màu đen cho Lê Tiêu.
Thím Vương thấy vậy hỏi, "Sao mua mỏng vậy? Bây giờ mặc không được."
"Chừa lại đến đầu xuân cho anh ấy mặc."
Chủ yếu là cô không có nhìn trúng áo bông ở nơi này, cảm thấy rất khó coi.
Thím Vương cũng không nói cái gì, lôi kéo hai người đi ra ngoài tiếp tục đi dạo.
Chờ dạo xong về nhà, hai cái đùi Giang Nhu đã sắp gãy, Vương Mẫn Quân ôm đứa nhỏ theo Giang Nhu qua bên cạnh trước đi, buông đứa nhỏ xuống trở về nhà mình.
Mẹ cô ấy đang ở cổng lớn lấy đồ mua về ra ngoài, nhìn thấy cô ấy lập tức há mồm oán giận: "Sao trở lại nhanh vậy? Cũng không biết giúp Tiểu Nhu trông đứa nhỏ, tuy rằng An An ngoan, nhưng không giây nào chịu rời người..."
← Ch. 137 | Ch. 139 → |