← Ch.119 | Ch.121 → |
<images>
Giang Nhu không nghe, oán trách liếc mắt nhìn chị ấy một cái, cười nói: "Chị cả hiếm khi tới một chuyến, nói những lời này liền khách khí, cũng không có bao nhiêu đồ ăn."
Nói lại đi vào phòng bếp mang canh và giá đậu ra, chị cả Giang ngồi không yên, bỏ đứa nhỏ vào trong nôi, đứng dậy đi vào phòng bếp hỗ trợ, Giang Nhu nói với chị ấy: "Hết đồ ăn rồi, chị cả đơm cơm đi."
Chị cả Giang liền đơm ba chén cơm.
Lúc ăn cơm, chị cả Giang liền đem chuyện hôm nay lại đây nói, nói chị hai em bỏ chạy rồi, cha mẹ hiện tại lo lắng, mấy ngày nay trong nhà đều đang tìm người, hỏi cô có nhìn thấy chị hai không.
Nói xong chị ấy thở dài, mặt ủ mày ê nói: "Em nói con hai cũng thật là, người bao lớn còn làm cha mẹ nhọc lòng. Em rể hai tuy rằng đào hoa, nhưng đối xử với nó vẫn không tồi, trước đó còn cho nó cái vòng tay bằng vàng, ngươi nói, nàng như thế nào liền không biết quý trọng đâu?"
Giang Nhu ăn một miếng cơm, còn đẩy đồ ăn đến trước mặt anh rể, "Anh rể ăn nhiều một chút, tay nghề của em cũng không tồi lắm đâu."
Sau đó lại gắp một đũa lớn thịt xào mộc nhĩ cho chị cả, "Chị cả cũng nếm thử, hương vị thế nào?"
Đột nhiên bị cắt ngang, chị cả Giang dừng lại, sau đó không nhịn được cúi đầu ăn, hương vị đúng là rất ngon, chị ấy vui vẻ cười nói, "Ngon hơn chị xào nữa."
Giang Nhu cũng cười nói: "Đó là bởi vì chị cả rất ít khi mua thịt ăn, nếu chị làm cũng sẽ rất ngon."
Chị cả Giang vội vàng lắc đầu, "Trong nhà nghèo thật sự, nào có tiền mua thịt ăn."
"Chỉ cần chị cả bớt quản chuyện nhà mẹ đẻ thì sẽ có tiền ăn thịt."
Động tác cầm đũa của chị cả Giang dừng lại, anh rể ngồi bên cạnh chị cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giang Nhu. Nụ cười trên mặt Giang Nhu hơi thu lại, nhìn về phía chị cả Giang, không nhịn được nói: "Chị cả, nể tình khi còn nhỏ chị chăm sóc em, em thiệt tình khuyên chị một câu, chuyện nhà mẹ đẻ về sau chị bớt xen vào đi. Chính chị về nhà soi gương xem, chị cũng mới hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn lại còn lớn tuổi hơn cả mẹ. Chị nghĩ lại hai đứa nhỏ của chị, so với em trai xem, ai sống tốt hơn?"
"Mẹ chúng ta không nghèo như chị tưởng, chị hai chạy thì chạy, đó là lựa chọn của chị ấy, em rất ủng hộ hành vi của chị ấy, không chạy thì làm gì, giống như chị tiếp tục để cho cha mẹ, em trai chúng ta hút m. á. u sao?"
Chị cả Giang nghe xong thẳng nhíu mày, "Em ba, sao em có thể nói cha mẹ chúng ta như vậy được? Bọn họ trước kia thương em biết bao chứ."
Giang Nhu thấy nói với chị ấy không thông, liền nói với anh rể: "Anh cả, việc này các anh về sau cũng đừng quản, cha mẹ em không phải cái thứ gì tốt, nhìn thấy hai người như vậy em thật sự rất đau lòng. Tuy rằng cha mẹ em có ơn dưỡng dục với chị cả, nhưng mấy năm nay đã sớm trả hết, không nợ bọn họ cái gì, về sau anh đừng nghe chị cả, con mình mình thương, anh còn có hai đứa nhỏ phải lo, đừng để chúng thiệt thòi."
"Lúc trước vì sao em tìm tới Lê Tiêu, đó là bởi vì em không muốn bị bọn họ khống chế cả đời, nếu em thật sự gả cho tên mặt rỗ kia thì khả năng em không khác gì chị hai, nào có cuộc sống tốt như hiện tại? Chị hai em là một người thông minh, trên người lại có tiền, chị ấy ở bên ngoài sẽ không sống quá tệ đâu. Nhưng thật ra hai người, mấy năm nay vừa quản nhà mẹ đẻ vừa quản chuyện nhà họ Lưu, chính mình cái gì cũng chưa kiếm được, thật sự là không đáng."
"Kỳ thật, cuộc sống của bọn họ tốt hơn hai người nghĩ nhiều, về sau chăm chỉ kiếm tiền cho hai đứa nhỏ đi học, đi học mới là quan trọng nhất."
Anh rể ở đối diện nghe xong những lời này, lâm vào trầm mặc, anh ta vừa rồi đã chú ý, đứa nhỏ của Giang Nhu trắng trẻo mũm mĩm, anh ta nghĩ đến con trai lớn của mình, lúc mới sinh ra trông cũng được, sau đó lại không biết làm sao, càng lớn càng gầy, càng lớn càng đen, đứa nhỏ bảy tám tuổi nhìn chỉ như năm sáu tuổi.
Còn có con gái út, từ khi sinh ra đã không ăn qua cái thứ gì tốt, trong nhà trứng gà đều bị mẹ chị ấy lấy về cho cậu em vợ ăn, hai đứa bé từ nhỏ đã hiểu chuyện, mỗi lần ăn trứng gà đều nói không thích ăn, muốn để lại cho hai vợ chồng bọn họ ăn, nói bọn họ làm việc mệt.
Chính là vợ anh ta chỉ nghe lời mẹ vợ nói.
Giọng nói của anh rể cả có chút nức nở nói: "Em ba......"
Bên cạnh chị cả Giang vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người, không biết bọn họ có ý tứ gì.
Chị ấy cũng chưa nói cái gì.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |