← Ch.04 | Ch.06 → |
Chủ Nhật đến rất nhanh
Chu Khắc Phi cảm thấy khẩn trương không yên cùng với một chút chờ mong, dường như đươc sống lại câunhiều năm về trước, anh đã rất lâu không có cảm xúc như vậy.
Dừng xe rồi nhắn tin cho Bái Nghê.
"Anh đến rồi". Chỉ ba chữ cũng đủ gợi lên nhiều kỷ niệm.
Hai người bí mật yêu đương, từ trường về nhà luôn hẹn nhau ở cạnh gian 7Eleven, bên trong luôn chật ních sinh viên, cho dù có bị bắt gặp hai người cùng ở bên trong thì cũng không có nghi ngờ gì, ai tới trước sẽ gửi tin nhắn, sau đó họ cùng về nhà.
Ngay lúc anh còn đang hồi tưởng quá khứ thì Bái Nghê từ trong sảnh bước ra, nhẹ nhàng thoải mái.
Anh vội vàng xuống xe mở cửa cho cô.
"Mặc như thế này có được không?" Cô hơi lo lắng.
Hôm trước Chu Khắc Phi nói với cô là không cần ăn mặc qua nghiêm túc, bởi vậy, cô chỉ chọn áo sơ mi và quần lửng, giày đế bằng đơn giản, hoàn toàn phù hợp "Không cần quá nghiêm túc", nhưng mà Chu Khắc Phi không nói cho cô biết đi đâu cho nên cô vẫn có chút lo lắng, anh không giống người sẽ đi ăn ở những quán ăn nhỏ bình dân, mà cách ăn mặc này của cô đi vào nhà hàng thì không tốt lắm.
"Rất tốt." Chu Khắc Phi nói, trong mắt tràn đầy sự quan tâm, "Rất thích hợp với cô." Khích lệ đơn giản nhưng cô lại cảm thấy thật cao hứng.
Hôm trước cô tan ca sớm, mất hơn ba tiếng đồng hồ ở cửa hàng chọn quần áo cũng đáng giá.
Ba tiếng đồng hồ đó, cô đã lâu không tốn nhiều thời gian như vậy để mua quần áo, chẳng lẽ thật đúng như Vi Vi nói, cô không chỉ có thiện cảm với người đàn ông này, mà là cảm giác cực kỳ tốt.
Nhìn lại Chu Khắc Phi, cũng không phải tây trang, ngay cả mắt kính cũng tháo ra.
Lần đầu tiên cô nhìn anh gần như vậy, ngũ quan hài hòa, đường cong hoàn mỹ nhưng ánh mắt lại dịu dàng, tuy trí nhớ lúc trước hai mươi ba tuổi đã mất đi, mấy năm gần đây cũng chưa từng yêu ai, nhưng cô hiểu được, anh nhìn cô có cảm tình trong đó.
Cô cảm thấy hơi thích thú, cũng có chút tò mò, mới gặp nhau hai lần thì lấy đâu ra cảm tình? Chẳng lẽ lại vừa gặp đã yêu?
Không thể nào, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Dừng! Cô đúng là quá nhạy cảm rồi.
Cô biết bản thân mình tuy bộ dạng không tệ nhưng mà cũng không phải sắc nước hương trời gì, Chu Khắc Phi là một người đàn ông có điều kiện tốt như vậy làm sao vừa thấy cô đã yêu được chứ.
Trình Bái Nghê cảm thấy hai gò má cũng nóng ửng lên.
Lo lắng anh chứng kiến vẻ mặt khác thường của mình, cô lặng lẽ liếc nhìn anh, may mà anh chuyên tâm lái xe, không chú ý tới bộ dạng kỳ quái của cô.
Xe từ từ đi vào đường cao tốc.
Cô đang nghĩ xem nên nói gì đây để dời suy nghĩ ngượng ngùng kia, Chu Khắc Phi đã mở miệng trước: "Cô biết kỹ sư bảo vệ môi trường của Hội Khoa học gia Đức không, người đã thiết kế một thiết bị tiết kiệm năng lượng tự động đó?" "Tôi biết, tôi biết."
Vi Vi luôn nghĩ rằng cô chỉ mê chơi Nông trại vui vẻ, kỳ thật cái mà cô quan tâm chính là tiết kiệm năng lượng và tự cấp nha.
Thật không nghĩ tới Chu Khắc Phi cũng chú ý tới tin tức này, cô còn cho rằng mình chỉ có thể thảo luận vấn đề này trên mạng thôi.
"Tôi xem qua phim tài liệu, công trình đó quả thật thần kỳ." "Cô có chú ý tới phương pháp của bọn họ không?" "Đương nhiên là có."
Trình Bái Nghê rất nhanh bị thu hút.
Hai người cứ như vậy, trò chuyện dọc đường. Kỳ thật, Chu Khắc Phi không hứng thú với bảo vệ môi trường lắm. Sở dĩ anh lưu ý tới phương diện này cũng vì Bái Nghê, cho dù mất đi cô, cho dù đã đến Mỹ, thói quen vẫn là thói quen, anh không thay đổi được, cũng không có ý định thay đổi, vì với anh, đó là một phần của cuộc sống.
Anh ở cùng với cô bốn năm, gần như có thể nói là hiểu rõ Bái Nghê hơn chính cô, bất cứ điều gì làm cô vui, bất cứ điều gì làm cô chú ý, anh đều hiểu tận tường.
Giống như bây giờ, anh nói một chủ đề, Bái Nghê đã nhanh cao hứng trở lại.
Xe tiếp tục chạy đến bờ biển.
Ngay lúc Bái Nghê đang chìm đắm trong nhiệt tình với Trái Đất, xe ngừng lại.
Cô có chút không muốn nhưng cũng rất vui nói: "Ở đây à?" Anh gật đầu, "Ở đây!"
Một bờ biển bạt ngàn mênh mông.
Bái Nghê nhìn anh lấy từng thứ trong thùng xe ra, cái bàn nhỏ, tủ lạnh nhỏ, mấy hộp thức ăn.
Một làn gió biển mát rượi thổi tới, ánh nắng chiếu xuống, cảnh sắc cực kỳ xinh đẹp.
Anh lấy trong tủ lạnh ra: nước nho, rau dưa đơn giản, bánh sandwich.
Trình Bái Nghê vừa cắn sandwich vừa ngạc nhiên nghĩ, người đàn ông này có thể đọc được suy nghĩ sao? Tại sao từ lúc cô lên xe tới bây giờ, mỗi việc anh làm đều khiến cô thoải mái và vui vẻ?
Kỳ thật cô một chút cũng không thích quần áo đắt tiền, không thích nhà hàng sang trọng, càng không thích đồ trang sức hay những bữa tiệc lớn. Cái cô thích chính là hẹn hò như thế này.
Phong cảnh đẹp, thức ăn đơn giản.
Cô cũng rất vui vì anh vừa lấy ra một bó hoa hồng to.
Hoa hẳn là mới hái chứ không bị bọc bằng giấy kiếng.
"Cảnh sắc ở đây có đẹp không?"
"Đẹp"
"Trước đây tôi rất thường đến bờ biển, nhất là ngày hè, không cần nói gì, không cần làm gì, chỉ nhìn lên bầu trời."
Trình Bái Nghê đương nhiên nghe được trong giọng nói của anh tràn đầy tình cảm, cô nhịn không được hỏi: "Với bạn gái hả?" "Đúng vậy"
Đây là bờ biển mà trước đây bọn họ thích nhất, nhìn mặt trời lặn, đêm tối dần, có thể nhìn thấy sao băng.
Thời sinh viên chỉ có xe máy, bọn họ chạy như bay tới đây.
Lúc đó anh luôn tự nhủ, chờ đến khi anh mua được một chiếc xe hơi nhất định phải lái xe chở cô đến đây.
"Cô gái đó bây giờ ở đâu?"
"Tôi đã Lâu rồi không liên lạc"
Trình Bái Nghê bất giác thởphào nhẹ nhõm— rất tốt, đã lâu không liên lạc.
Cô đối với người đàn ông này rất có cảm tình, hi vọng còn có thể gặp lại, không chỉ là ở bờ biển, hy vọng có thể lên núi nhìn cảnh đêm, bắt đom đóm... Nếu như anh có bạn gái thì không ổn.
"Tôi tên là Chu Khắc Phi, năm nay ba mươi tuổi."
Điều này cô biết.
"Lớn lên ở cô nhi viện, cho nên không có người thân, tốt nghiệp đại học ở Đài Loan sau đó đến Mỹ học thạc sĩ, rồi làm việc ở Truyền hình Hạ thị TV, làm Giám đốc marketing, độc thân, chưa có bạn gái, không mắc nợ, New Yorkcó một căn nhà ở New York không lớn lắm nhưng không cho thuê."
Trình Bái Nghê khẽ giật mình, sau đó mỉm cười.
Anh đang tự giới thiệu.
Mặc dù hơi thẳng thắn và trực diện nhưng với hai người xa lạ, cách giới thiệu này là cách đơn giản nhất để hiểu rõ lẫn nhau.
Lúc nãy biết đây là bờ biển anh và bạn gái thường tới, trong lòng cô hơi xao động.
Trực tiếp một chút cũng dễ dàng hơn.
"Tôi là Trình Bái Nghê, năm nay ba mươi tuổi, ừ, có thể anh đã nghe xuất thân ly kỳ của tôi, nhưng mà nhiều phiên bản quá, tôi không chắc anh nghe được phiên bản nào, vẫn nên giới thiệu lại một chút". Cô hắng giọng một cái.
"Bảy năm trước, tôi chẳng may rơi xuống biển, được giáo sư Tề Ân Thục, là mẹ nuôi bây giờ, cứu lên, nhiều chuyện trước đây tôi không nhớ rõ, mẹ nuôi không có con, lại cảm thấy đây là duyên phận nên nhận tôi làm con gái nuôi."
Chu Khắc Phi lẳng lặng nghe.
Hết thảy anh cũng biết, nhưng mà, anh muốn nghe chính miệng cô nói.
Không nghe đồn, cũng không tìm trên mạng, anh muốn chính mình cảm nhận một Trình Bái Nghê mới như thế này.
"Theo tư liệu, tôi cũng lớn lên ở cô nhi viện, bởi vậy lúc tỉnh lại không có người thân." Cô cười với anh, "Nhưng mà bây giờ ngoại trừ mẹ nuôi, tôi còn có một đứa con trai sáu tuổi, lúc xảy ra tai nạn đó thì nó đã ở trong bụng tôi rồi, tuy không biết cha của nó là ai nhưng tôi rất thương nó, với tôi mà nói, đứa bé này chính là tất cả của tôi, cũng là động lực để tôi cố gắng."
Tuy cô có hảo cảm với Chu Khắc Phi nhưng cô cũng không muốn giấu sự tồn tại của Đông Ly.
Đó là tất cả tình yêu của cô, cô rất tự hào về nó.
Nếu như tình cảm vừa mới bắt đầu của bọn họ vì sự tồn tại của Đông Ly mà biến mất, chỉ có thể chứng minh, người đàn ông này không phải là người cô cần.
Đối tượng của cô nhất định phải yêu con trai bảo bối của cô mới được, cho dù không thể coi như con ruột nhưng ít nhất cũng phải hiểu được yêu ai yêu cả đường đi, làm chuyện gì cũng phải nhớ kỹ, đứa nhỏ này là người mà Trình Bái Nghê yêu thương nhất, cô tình nguyện để mình bị cảm nặng cũng không muốn nó hắt xì một cái.
"Cô có nghĩ tới một ngày nào đó, cha của đứa nhỏ sẽ tới tìm cô?" "Đã từng nghĩ tới." Cô thành thật nói: "Thời gian ở trong bệnh viện, hầu như ngày nào tôi cũng nghĩ, nhưng mà mỗi ngày qua đi, tôi đã không ôm nhiều hy vọng nữa."
"Có thử tìm người đó chưa?"
"Người đó có để lại số điện thoại và địa chỉ liên lạc ở sở cảnh sát, mẹ nuôi giúp tôi liên lạc rồi nhưng không được, chỗ ở thì không có người, điện thoại cũng không gọi được, cơ hồ như diều đứt dây, mẹ nuôi cũng không phải FBI, như vậy không có khả năng tìm được."
"Về sau tôi nghĩ, có lẽ tôi không có duyên phận với người đó, nếu không tại sao có thể trùng hợp như vậy, chỗ ở của tôi bị chủ nhà dọn sạch, ngay cả tấm hình cũng không có, người đó trông thế nào tôi cũng không biết, đứa nhỏ càng lớn càng giống tôi, một chút bóng dáng của người đó cũng không thấy." Trình Bái Nghê dừng một chút, cười nói "Nói với anh những điều này, anh có cảm thấy kỳ quái hay không?"
"Không có"
"Vậy là tốt rồi." Cô thở dài một hơi, "Không biết vì sao, tôi cũng cảm thấy anh sẽ không để ý." "Nếu để ý tôi sẽ không hỏi cô." Chu Khắc Phi cô gắng để ngữ khí của mình không xúc động, "Điện thoại di động của cô có ảnh không, cho tôi xem hình của nó một chút."
"Anh muốn xem?"
"Muốn." Anh bổ sung một câu, "Tôi muốn hiểu thêm về nó."
Vẻ mặt thản nhiên và chân thành của anh, Bái Nghê cảm thấy bất ngờ, thật sự cảm động.
Những năm lăn lộn thương trường, cô có thể nhìn người đúng tám chín phần, người đàn ông này không phải lịch sự, cũng không phải lấy lòng, mà thật sự là muốn xem ảnh của đứa bé.
Mặc dù hơi kỳ quái, nhưng vẫn rất vui vì điều đó.
Trình Bái Nghê lấy điện thoại ra, mở một thư mục, "Ở đây toàn là hình của nó." Chu Khắc Phi cầm lấy, mấy ngày nay củng cố tâm lý, anh tin mình biểu hiện rất tốt, dù trong lòng rất phấn khích nhưng biểu hiện vẫn bình thường, ngón tay cũng không run rẩy.
Con lớn lên quả thật giống cô.
Lúc khóc, lúc cười, lúc ngủ, gò má áp chặt vào chăn, anh không nhịn được bật cười, cọ chăn mới có thể ngủ, thói quen cũng giống hệt Bái Nghê.
"Tên nó là gì thế?"
"Trình Đông Ly, hoa cúc mọc dưới rào vào mùa đông, Đông Ly"
Điều này anh biết, Bái Nghê từng dùng qua tên này.
Tuy gặp tai nạn mà mất đi ký ức nhưng sâu trong thâm tâm, cô vẫn hướng tới cuộc sống điền viên.
"Kể một ít chuyện của đứa nhỏ cho tôi nghe đi."
"Anh có hứng thú?" Cô vui vẻ nở nụ cười, tiếp túc hỏi, "Thật sao." "Đương nhiên." Anh sớm biết cô sẽ cảm thấy kỳ lạ, anh đã nghĩ một lý do hoàn mỹ, "Nó là phần rất quan trong của cô, không phải sao? Cho nên tôi muốn bắt đầu từ đứa nhỏ, từ từ tìm hiểu cô." Trình Bái Nghê ngơ ngác một chút, rồi đỏ mặt.
Người này thật là kỳ lạ, mấy năm nay, người lấy lòng cô không ít nhưng không ai thích cô nhắc tới con chứ đừng nói là chủ động hỏi.
Huống chi cô nhìn được, anh không phải khách sáo hay hỏi cho có mà thật tâm muốn biết.
Vì vậy, cô bắt đầu nói về Tiểu Đông Ly.
Ăn tốt, ngủ tốt, nước miếng nhiều, thích làm nũng, ở vườn trẻ có rất nhiều bạn gái, buồn rầu trước mắt là năm tới không biết nên nhận chocolate của ai vào lễ tình nhân, nguyên nhân là vì năm nay ai cho cậu cũng không cự tuyệt, bị ba bạn gái giận một lúc làm nội tâm có chút tổn thương.
Cô nói tiếp, bởi vì bà ngoại, mẹ, quản gia đều là phụ nữ cho nên ý thức đàn ông của cậu đặc biệt mạnh mẽ, cho dù bữa sáng của cậu vẫn là sữa và bánh mỳ, lâu lâu cũng tè dầm nhưng không được coi cậulà trẻ con.
Chu Khắc Phi nghe được cười ha ha. Đứa bé này...
Nói chuyện đứa nhỏ, thời gian qua đi rất nhanh, lúc Trình Bái Nghê sực nhớ thì cũng đã sắp chín giờ.
Chu Khắc Phi tự giác nói: "Cũng muộn rồi, để tôi đưa cô về." Xe chạy trên đường.
Đi trên đường cao tốc, rồi đến trung tâm thành phố, , dừng lại trước một biệt thự nhỏ ở ngoài thành, cô không từ chối lời đề nghị, lần đầu tiên để đàn ông đưa về nhà.
Anh thay cô mở cửa xe, "Cám ơn cô."
Trình Bái Nghê biết rõ ý của anh, nở nụ cười, "Tôi mới là người nên cảm ơn anh, tối nay quả thật rất vui." Trời chiều, hoàng hôn, bầu trời sao, đã lâu cô không có thư giãn như vậy.
"Chờ tôi một chút." Chu Khắc Phi ra sau xe, lấy một nắm ngôi sao đưa cho cô, trong nháy mắt, hôn lên trán cô.
Chớp mắt đó, cô dường như nghe được cả tiếng tim đập thình thịch.
Trong mắt anh có ánh lửa, nhìn cô ngơ ngác, nhịn không được cúi xuống, hôn lên trán, rồi gò má, sau đó là môi.
Trình Bái Nghê chỉ biết theo bản năng mà phối hợp với anh.
Cái hôn đầu tiên trong cuộc đời thứ hai.
"Lần sau." Chu Khắc Phi nói, "Đưa bạn nhỏ đi theo, ba chúng ta sẽ cùng đi xem công viên thủy cung."
* * *
Trình Đông Ly, sáu tuổi, là con trai duy nhất trong nhà, ngay từ nhỏ cậu đã cảm thấy mình phải có trách nhiệm chăm sóc bà ngoại và mẹ.
Phải nhắc bà ngoại uống thuốc, rồi đi ngủ sớm.
Phải gọi mẹ dậy khi mẹ gặp ác mộng, sau đó làm nũng để dời sự chú ý của mẹ.
Cậu rất quan tâm đến hai người phụ nữ này, đương nhiên rồi, dù đối với Tiểu Thiến, Mã Nhi, Bailey ở vườn trẻ cậu cũng thích, nhưng vẫn thương mẹ và bà ngoại nhiều hơn.
Bởi vì yêu thương nhiều hơn nên quan tâm nhiều hơn.
Bạn nhỏ Trình Đông Ly phát hiện mấy ngày nay mẹ không giống bình thường, gọi điện thoại nhiều hơn, bộ dạng lúc nói chuyện cũng rất vui sướng, hơn nữa đôi khi còn đi ra ban công không để cậu nghe thấy.
Thân là thành viên của câu lạc bộ tiểu quỷ, nhóc nhanh chóng kết luậnđang yêu.
Không phải theo đuổi, mà là đang yêu
Nhận định này làm bạn nhỏ giật mình rồi.
Cậu biết rõ mẹ mình vừa xinh đẹp vừa giàu có, trước đây không ít người theo đuổi nhưng luôn bịmẹ buồn rầu từ chối qua điện thoại, còn nói con trai muốn chơi cùng, không tiện ra ngoài, sau đó tắt máy như trút được gánh nặng, Sau đó sẽ nói với cậu, "Nhóc con, chúng ta chơi đại phú ông nha".
Bạn nhỏ đếm ngón tay, đã ra ngoài hai cuối tuần liên tiếp, chưa kể còn một ngày thứ tư mẹ cũng không ở nhà.
Trình Đông Ly có một loại cảm giác giống như bị kẻ đich tập kích.
Lỡ như, chỉ là lỡ như mẹ muốn kết hôn với người kia, sau đó người kia không thích cậu ở cạnh mẹ thì sao bây giờ?
Cậu còn nhớ, trước kia có chú Tạ, con một người bạn của bà ngoại, nghe nói điều kiện rất tốt, vì mấy năm nay chuyên tâm làm việc nên không quen bạn gái, bà ngoại rất thích chú ta, thường hẹn tới nhà, muốn tác hợp mẹ và chú ấy, trước mặt người lớn, chú ta đối xử với cậu rất tốt, cùng chơi, cùng nói chuyện với cậu, nhưng một khi không có mẹ và bà ngoại thì liền bỏ mặc không quan tâm gì tới cậu hết.
Còn ở trước mắt cậu gọi điện thoại, nói: "Đúng, điều kiện của cô ta không tệnhìn là biết rất giàu có, phòng thí nghiệm trị giá cũng mấy ngàn vạn, nghe nói mỗi năm cũng kiếm được không ít, cưới được cô ta thì kinh tế nửa đời sau không cần lo lắng rồi, Chỉ có điều bất lợi lớn nhất là trên còn có một mẹ già, dưới còn một đứa con riêng." Cậu cảm thấy vô cùng tức giận, người đàn ông này không thích mẹ cậu, chỉ quan tâm đến tiền, còn nói mẹ có mẹ già và con riêng.
Con riêng là gì, cậu biết rõ.
Lập tức Tiểu Đông Ly ngầm cho tên họ Tạ một gạch chéo lớn.
Chờ mẹ và bà ngoại mang thức ăn từ nhà bếp lên, mọi người dọn bàn ăn xong, lúc ấy Tiểu Đông Ly bốn tuổi mở miệng hỏi: "Mẹ, cái gì gọi là con riêng?"
Mẹ ngạc nhiên, không vui hỏi: "Ai nói với con vậy?" "Chú Tạ". Bàn tay nhỏ bé vươn ra chỉ thẳng vào mặt, "Chú ấy vừa gọi điện thoại nói mẹ trên có một me già, dưới có một đứa con riêng, con muốn biết cái gì gọi là con riêng." Đối mặt với bộ dạng khó chịu của Bái Nghê và Tề Ân Thục, người đàn ông lắp bắp, "Không phải như vậy..."
Quái thật, đứa bé kia không phải chơi điện tử sao? Làm sao có thể chú ý mình nói gì?
Anh ta nhờ bác mình mới quen được Trình Bái Nghê, nghe nói bây giờ Phòng thí nghiệm của Tề thị đều do một tay cô làm chủ, trong tay có rất nhiều tiền, nếu có thể cưới được cô, các khoản nợ của công ty anh ta sẽ được giải quyết dễ
Công ty của anh ta đang trên bờ vực phá sản, nhất định phải làm cho cô thích mình, nếu không tất cả tài sản vất vả gây dựng sẽ bị tịch biên.
"Bạn nhỏ, cháu hẳn là nghe lầm rồi, làm sao chú có thể nói như vậy được?" người đàn ông xấu hổ, cố gắng giải thích, "Ai mà không biết bạn nhỏ chính là tâm can bảo bối của Trình tiểu thư chứ, chú đã muốn kết giao với cô ấy, tất nhiên là phải tiếp nhận cháu rồi."
Trình Bái Nghê nhìn "thanh niên tài tuấn" mà mẹ nuôi vỗ ngực cam đoan, lại nhìn con trai do chính tay mình nuôi lớn, có chút lo lắng, không biết nên tin tưởng ai.
Cô sờ lên tóc cậu, "Chú Tạ còn nói gì nữa không?" "Chú Tạ còn nói, nghe nói cô gái này là người giàu có, cưới được cô ta thì không cần phải lo lắng nữa. Mẹ, cái gì là không phải lo lắng nữa?"
Anh ta trợn tròn mắt, há to mồm, nhưng đã quá muộn, chưa kịp giải thích đã bị mẹ kêu người lôi ra ngoài, bà ngoại còn tức giận gọi điện cho người bạn kia mắng vốn vì đãgiới thiệu một tên quỷ tham lam không biết xấu hổ.
Từ đó về sau, bà ngoại cũng không muốn giới thiệu con của bạn bè cho mẹ quen nữa.
Trình Đông Ly cảm thấy mình là một chàng trai rất trưởng thành, cậu hoàn toàn có thể chấp nhận việc mẹ yêu đương, tái hôn nhưng trải qua nhiều chuyện không hay như vậy, cậu hy vọng đối phương là người tốt.
Nhưng làm thế nào để biết được, cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nào, suy tính hai ngày, anh chàng quyết định---- cậu sẽ mách bà ngoại.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |