← Ch.10 | Ch.12 → |
Cả hai đều không nói gì trên đường về nhà.
Mặc dù Giang Nha không muốn thừa nhận, nhưng cô lại không thể không thừa nhận, dường như từ hôm cô đi công tác bị cảm mạo đến phát sốt, Bạc Kỳ nửa đêm còn mang thuốc tới cho cô, cô bắt đầu có chút bối rối.
Trái tim loạn nhịp.
Giống như một cơn gió nhẹ bất chợt thổi qua mặt hồ phẳng lặng, sau đó gió càng ngày càng mạnh, gợn sóng trên mặt hồ cũng càng lúc càng lớn.
Đôi khi Bạc Kỳ chỉ cần nói một câu hoặc hành động một chút cũng có thể khiến nhịp tim cô tăng nhanh gấp mấy lần.
Rốt cuộc tên nhóc chết tiệt này vô tình hay là cố ý vậy?
Về đến nhà thì vẫn còn sớm, Giang Nha mở tủ lạnh lấy hai chai nước ra. Lúc cô đưa nước cho Bạc Kỳ thì nghe thấy cậu hỏi: "Lúc trước chị đã nghĩ như thế nào mà muốn trở thành bác sĩ nam khoa vậy?"
Nghĩ như thế nào sao?
Giang Nha vặn nắp chai nước, uống một ngụm: "Cũng không nghĩ gì nhiều cả, chỉ là cảm thấy khá hứng thú với những triệu chứng của bệnh nhân bị bệnh này thôi."
Cô vẫn luôn cảm thấy rất tự hào về bản thân, từ lúc làm nghề này đến giờ số "chim non" trong tay cô không phải 1000 thì cũng là 800.
Nói đến đây, Giang Nha lại nhớ tới lời nhờ vả của Bạc Du Du. Liệu có nên tận dụng cơ hội này để kiểm tra một chút không?
Thật ra có một số người đàn ông nhìn bề ngoài có vẻ mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng bên trong lại rỗng tuếch, chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.
Nói không chừng Bạc Kỳ cũng như vậy?
Tròng mắt của Giang Nha xoay chuyển, cô nhìn yết hầu trượt lên xuống của Bạc Kỳ lúc cậu uống nước, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô khốc một cách khó hiểu.
Tại sao đứa trẻ này lại có thể hấp dẫn ngay cả khi uống nước chứ?
Giang Nha nuốt nước bọt, cô dựa lưng vào tủ lạnh, hắng giọng nói: "Em đừng có coi thường bác sĩ nam khoa. Thực ra, đàn ông từ lúc bắt đầu trưởng thành, ở phương diện đó không nhiều thì cũng có một chút vấn đề."
Bạc Kỳ cũng ngả người về phía sau, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười, hỏi: "Vấn đề gì cơ?"
"Cái này sao, sau khi kiểm tra cụ thể mới biết được. Nếu không thì như vậy đi, một hôm nào đó em có thời gian thì đến bệnh viện, chị..."
"Tại sao em phải đến bệnh viện?"
Bạc Kỳ đặt chai nước sang bên cạnh, cậu cúi người đi về phía trước hai bước. Cậu rất cao, Giang Nha lập tức bị cái bóng của cậu đổ xuống bao phủ.
"Nếu chị Nha Nha là bác sĩ nam khoa, hay là chị ở nhà kiểm tra cho em xem cơ thể của em có vấn đề gì không đi."
"Không phải..."
Giang Nha nuốt nước bọt, hai tay khoanh lại đặt ở trước ngực: "Kiểm tra này cần phải đến bệnh viện để xét nghiệm máu, nước tiểu và cái kia nữa, ở nhà không thể làm được."
"Ngoài xét nghiệm máu, nước tiểu thì còn cái gì nữa?" Còn có tinh d*ch.
Nhưng hai chữ này quá xấu hổ, Giang Nha không nói ra được, cô ấp úng hồi lâu, lúc ngẩng đầu mới nhận ra Bạc Kỳ vẫn đang cười.
Cô đột nhiên hiểu ra, rõ ràng cậu biết chuyện đó, vậy mà còn hỏi cô như vậy để chọc ghẹo cô.
Giang Nha tức khắc đỏ mặt. Thằng nhóc đáng chết này!
"Chị Nha Nha, em thật sự không cần phải đến bệnh viện, cơ thể em thật sự không có vấn đề gì cả, chị có muốn thử một chút không?"
Khi Bạc Kỳ nói những lời này không biết là vô tình hay cố ý, nhưng từng đợt hơi nóng phả vào mặt Giang Nha khiến cô nổi da gà.
Thằng nhóc chết tiệt này thật sự muốn chết mà.
Giang Nha luôn cho rằng mình là một xử nữ có tiết tháo, nhưng ngay chính giờ phút nào, cô lại vì những lời trêu chọc của em trai bạn thân mà sinh ra phản ứng sinh lý.
Cô ướt.
Mẹ nó, cầm thú!
Giang Nha thầm mắng mình trong lòng, lần trước mộng xuân còn chưa tính, vậy mà giờ phút này cô thật sự bị hơi thở của Bạc Kỳ làm ướt.
Chẳng lẽ thật sự đến cái tuổi này thì nhu cầu về phương diện kia cũng tràn đầy sao?
"Chị, chị, chị, chị, chị về phòng trước, còn báo cáo chưa viết xong." Giang Nha đẩy người trước mặt ra, chạy trối chết.
"Chị Nha Nha ngủ ngon."
Bạc Kỳ đưa tay lên lau khóe môi mình, sau đó cầm lấy chai nước Giang Nha vừa uống, vặn nắp chai rồi uống một ngụm.
Chạy sao? Vất vả lắm mới đưa được cô về đây sống, cô còn có thể chạy đi đâu được?
Bạc Kỳ đắc ý nghịch cái chai trong tay, thầm nghĩ, sớm muộn gì cũng có ngày làm cô phải khóc lóc gọi ông xã.
......
Sáng sớm hôm sau, khi Giang Nha tỉnh ngủ thì Bạc Kỳ đã mua đồ ăn sáng.
"Chị Nha Nha, sáng tốt lành."
Bạc Kỳ mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đặt bát bún vừa mua lên bàn ăn: "Mau tới ăn nhân lúc nó còn nóng đi."
Giống như chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra, cậu không xấu hổ, tại sao cô lại xấu hổ chứ?
Giang Nha bĩu môi, thản nhiên ngồi xuống ăn sáng.
Tối hôm qua cô lại tự an ủi, lúc đầu làm đều không nghĩ đến, nhưng khi cô nhắm mắt lại, trong tâm trí cô chỉ toàn là khuôn mặt của Bạc Kỳ.
Cô coi Bạc Kỳ là đối tượng cho những ảo tưởng d*m dục.
Xong việc, Giang Nha nằm trên giường như cá chết mà hối hận, đặc biệt hối hận, nhưng đều vô dụng, cô thật sự đã vấy bẩn em trai của bạn thân.
Không mộng xuân, vậy mà cô cũng coi em trai của bạn thân là đối tượng cho những ảo tưởng d*m dục để thủ d*m.
"Tối qua chị Nha Nha ngủ không ngon sao?"
Bạc Kỳ nhàn nhã uống một ngụm sữa, cười thẹn thùng: "Không phải là nằm mơ thấy gì đấy chứ?"
"Đúng vậy, mơ thấy ác mộng." Giang Nha bực bội ăn một đũa bún: "Nằm mơ thấy bị chó cắn."
Bạc Kỳ nói: "Ồ, có thể do ban ngày chị suy nghĩ nhiều quá nên ban đêm mới nằm mơ như vậy."
Giang Nha bị nghẹn, dứt khoát không nói lời nào nữa, ăn sáng xong liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm.
"Đúng rồi, tết Đoan Ngọ này chị phải về nhà sao?"
Trước khi Giang Nha ra ngoài, Bạc Kỳ hỏi: "Chị gái em phải đi công tác vào tết Đoan Ngọ này, vừa hay em có hai ngày nghỉ ngơi, chị có thời gian không?"
"Hiện tại chưa biết."
Vẫn còn khoảng 8, 9 ngày nữa mới đến tết Đoan Ngọ, Giang Nha nói: "Đến lúc đấy nói sau."
Giang Nha được mẹ một mình nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, ba cô là người lái xe tải. Lúc cô mới học mẫu giáo, ba cô vì say rượu mà lái xe tải lao thẳng xuống ao, đợi đến lúc vớt lên thì cơ thể đã thối rữa vì bị ngâm trong nước.
Nhắc mới nhớ, từ Tết đến giờ cô còn chưa về nhà lần nào.
Giang Nha lại có chút phiền lòng, mẹ cô mỗi ngày đều mong cô sớm kết hôn với Tiêu Khải Minh, kết quả cô với Tiêu Khải Minh chia tay được hơn nửa tháng rồi cũng chưa dám nói với gia đình.
Buổi trưa, cô trở về phòng làm việc sau khi ăn cơm ở trong nhà ăn của bệnh viện. Một lát sau, một cô y tá gõ cửa bước vào, trong tay cầm một chiếc hộp được gói ghém cẩn thận.
"Bác sĩ Giang, đồ của chị."
Cô y tá đó cười tủm tỉm, đặt chiếc hộp lên bàn: "Em đã từng nhìn thấy thương hiệu của loại chocolate này trên mạng, một hộp bằng tiền lương cả một tháng của em. Bạn trai của chị đúng là rất thương chị."
"Bạn trai chị?"
Giang Nha cầm điện thoại không được chắc, nó rơi xuống đất phát ra một tiếng "bộp".
Cô y tá đó gật đầu: "Đúng vậy, người đó mặc đồ của Armani, đeo kính, lịch sự nho nhã, rất đẹp trai."
Giang Nha nghe thấy ba chữ "Armani" liền biết cô ấy đang nhắc đến ai. Là tên chó Tiêu Khải Minh.
Armani, Gucci, đây đều là những thương hiệu yêu thích của Tiêu Khải Minh. Anh ta là tổng giám đốc của một công ty bán hàng, những thương hiệu này chính là mặt mũi của anh ta.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |