Mê tình cả đêm 1
← Ch.205 | Ch.207 → |
"Đừng......" Bờ vai trắng mịn như tuyết của Dụ Thiên Tuyết co rút lại, sắc mặt đỏ lên ngâm nhẹ ra tiếng, hai tay đẩy lồng 𝓃●g●ự●ⓒ rắn chắc cường tráng của anh, ngược lại пℊự*𝐜 lại bị xoa nắn, mân mê nhào nặn, cảm giác thật giày vò, mấy đầu ngón tay cũng đều đang phát run.
Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng ✝️♓·ở d·ố·↪️ ồ ồ, động tác cũng càng lúc càng dã man, ôm lấy cơ thể 𝖒.ề.〽️ 𝖒.ạ.❗ của cô ở trong 𝐧●🌀●ự●↪️ mà ⓗⓤп.𝖌 h.ăn.🌀 xoa nắn, lưu lại trên làn da dấu tay đỏ hồng, ở trong lòng 𝓃.🌀ự.𝒸 của anh Dụ Thiên Tuyết bị buộc ngửa đầu, giận dữ mà xấu hổ rên lên, tiếng rên rĩ vừa phát ra từ trong miệng cô, nụ 𝒽ô●𝖓 của Nam Cung Kình Hiên đã hoàn toàn bao phủ tâm tư của cô. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
"......" Nam Cung Kình Hiên gắt gao giam giữ gáy của Dụ Thiên Tuyết, ánh mắt sáng chói như sao, giọng nói khàn khàn mà thô cát: "Mở mắt, mở mắt ra nhìn anh, Thiên Tuyết......"
†hâ.ⓝ 𝖙𝒽.ể của Dụ Thiên Tuyết cùng ✞*𝒽*â*ⓝ т*♓*ể nóng hừng hực của anh dính sát vào nhau, nghe được giọng nói này, cô dồn dập ⓣ♓-ở ⓗ-ổ-𝐧 𝖍-ể-n ngước mắt lên, đôi mắt trong suốt mê 〽️ô𝖓_🌀 sương mù, cái gì cũng đều thấy không rõ, nhưng bỗng nhiên gương mặt của anh phóng đại, cứ như thế mà xuất hiện rõ ràng ở trước mặt cô!
"Nam Cung Kình Hiên......"
Giọng cô run run kêu tên anh, cảm nhận rõ rệt cánh tay của anh quyết liệt giam cầm ✞ⓗâ●ⓝ t●𝖍●ể cô.
Áo sơ mi xốc xếch, không biết nút áo bị anh cởi ra từ lúc nào, hai người đã tương đối trần truồng hơn phân nửa.
"Cảm giác được không?" Nam Cung Kình Hiên vùi đầu chống trán vào trán cô, đôi mắt đã hơi đỏ hồng, khát vọng lộ ra rõ ràng, bàn tay ở trên sống lưng trắng mịn trơn bóng của cô khuấy động, một tấc một tấc, khiến loại cảm giác ⓚ·í·𝖈·♓ т·𝒽·í·ⓒ·𝒽 kia ✖️â*m 𝓃*𝖍ậ*𝖕 đến mỗi một dây thần kinh: "Cảm giác được anh đang thương em không? Rất lâu rất lâu rồi không có ôm em, Thiên Tuyết...... Có nhớ anh không? Có muốn hay không?"
Bàn tay anh giữ chặt cái ⓜô_𝖓_🌀 vểnh tròn của cô, gắt gao 𝖘.𝒾.ế.𝖙 ↪️.♓ặ.✞!
"A!" Dụ Thiên Tuyết 𝖈ắ*п ɱ*ô*❗ kêu rên, một vật cứng rắn k·íc·𝒽 ⓣ·♓íc·𝐡 nơi ⓜề*ɱ 𝐦*ạ*❗ của cô, bức ra khoái ý mãnh liệt, trong nháy mắt, dường như có một dòng điện lan tràn ra đến toàn thân!
Cô muốn chạy trốn, nhưng nơi nơi đều là lửa nóng, cô cảm giác được quần bị gấp gáp cởi ra, đang từ từ tụt xuống dưới, đột nhiên cô mở to hai mắt, thì thầm một tiếng "Đừng", một cái chớp mắt tiếp theo, ngón tay ⓝ●óռ●g 🅱ỏ●ռ●🌀 kia cũng đã chạm vào da thịt bên trong, càn rỡ suồng sã thăm dò xuống phía dưới. truyện chỉ đăng tại dđ lê quý đôn
"Nam Cung Kình Hiên......" Mấy đầu ngón tay của Dụ Thiên Tuyết bấu vào da thịt trên lưng của anh, mái tóc tán lạc trên bờ vai, vùi đầu vào lồng 𝖓.ⓖự.🌜 của anh.
Nam Cung Kình Hiên 𝖙♓●ở 𝒽●ổ●п 𝐡●ể●𝖓 dồn dập, ⓗ●ô●ռ mái tóc như tơ của cô, ôm eo cô nhấc lên, ngón tay càng thêm càn rỡ suồng sã tiến vào.
"Đừng...... Em không muốn...... Buông em ra đi.... ." Dụ Thiên Tuyết khàn giọng cầu xin, chợt có cảm giác pháo hoa 𝖓.ổ ✝️⛎.п.ⓖ sáng chói trước mắt, từng đợt từng đợt khoái ý mãnh liệt đánh thẳng vào toàn bộ thần kinh đã mềm yếu của cô, cô chịu không nổi, chỉ có thể nức nở cầu xin.
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu cười yếu ớt, 𝐥-ℹ️ế-〽️ láp khóe miệng đang nức nở của cô.
Dụ Thiên Tuyết giống như bị điện giật, nghiêng đầu qua một bên, nụ 𝐡·ô·п của Nam Cung Kình Hiên liền đuổi theo, cắn cánh môi dưới của cô, trong tiếng 'ưm ưm' chống cự, lần nữa vững vàng chiếm đoạt cái miệng nhỏ nhắn của cô, cùng lúc đó, ngón tay ở nơi ướ*t á*ⓣ lâm ly, thăm dò chuẩn xác vào trong nơi ngượng ngùng vô cùng khít khao của cô......
"...... !" Cả người Dụ Thiên Tuyết r-u-𝖓 👢-ẩ-ⓨ 🅱-ẩ-𝖞, toàn thân mềm nhũn sắp tuột xuống dưới.
Cơ thể của Nam Cung Kình Hiên 𝐫u·п 𝓇ẩ·🍸 kịch liệt, bị nơi 🦵ạ-𝒸 𝖙h-ú ẩm ướt kia 🎋í.c.♓ 𝖙𝖍íc.𝐡 thật sâu, gầm gừ cắn cánh môi dưới 〽️-ề-𝐦 ɱ-ạ-ℹ️ của cô, bồng bế cả người cô lên lảo đảo đi về phía phòng ngủ.
Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, cô ngửa đầu như rơi vào trong một thế giới không trọng lực, cảm thấy sau lưng là một mảnh Ⓜ️-ề-𝖒 𝐦ạ-ℹ️ bồng bềnh.
Nam Cung Kình Hiên đè ép lên, giọng nói khàn đặc nặng nề, hai ba cái đã cởi được quần dài của cô, chiếc quần lót của cô ngượng ngùng bại lộ trước mắt anh, bàn tay anh bao trùm lên, nhưng không cởi sạch vật che chắn cuối cùng đó, mà là ♓·u𝓃·𝐠 𝐡·ăn·𝖌 ⓥ𝖚ố*✞ 𝖛*ⓔ, dùng tư thế như chẻ tre hù dọa cô. DĐ LÊ QUÝ ĐÔN
"A......" Dụ Thiên Tuyết cảm giác hơi đau, ngửa đầu 𝓇●ê●𝖓 ռ●𝒽●ẹ, ⓣ_𝐡_ở h_ổ_n 𝒽_ể_𝓃 kịch liệt.
Nam Cung Kình Hiên nhấc eo cô lên, tay để phía sau lưng cô nâng cô lên, sau đó đột nhiên cúi đầu, một cái chớp mắt tiếp theo, Dụ Thiên Tuyết càng không chịu được mà phát ra tiếng ⓡê-ⓝ ⓡ-ỉ, yếu ớt mà mê say, bị 🎋í-𝐜-𝒽 t𝐡í-𝖈-𝒽 đến nước mắt cũng từ từ chảy ra......
"Nam Cung Kình Hiên...... Đừng...... Anh buông tay......"
Phần trên m.ề.ⓜ ɱạ.1 trắng như tuyết tràn đầy dấu tay, giờ phút này, nơi bí ẩn đỏ tươi như 〽️.á.𝖚 đang bị người nào đó ngậm ở trong miệng, đầu lưỡi 𝐧.ó𝖓.𝐠 🅱️ỏռ.𝖌 khuấy động lặp đi lặp lại, nặng nề, hu-n-𝖌 hăп-🌀, khiến điểm nhỏ đỏ tươi càng thêm sáng bóng cứng rắn hơn.
Hô hấp của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng nặng nhọc, nhẫn nại xé rách lớp vải 𝖒·ề·ⓜ 𝐦·ạ·ℹ️ cuối cùng trong lòng bàn tay.
Mô·n·ɢ bị đè chặt, hai đầu gối trắng nõn vẫn đang khép lại, một bàn tay màu lúa mạch thăm dò qua, nắm một cổ chân trắng nõn tách ra, một bàn tay khác mạnh dạn mà suồng sã hướng lên trên.
"Hiện giờ kêu anh có thể buông ra sao......" Nam Cung Kình Hiên nâng mắt lên, sáng ngời mê ly như ánh sao, hơi 𝖙ⓗ·ở 🌀ấ·ρ gáp phả ra nơi đỏ tươi của cô, bóng dáng cao lớn cường tráng bao trùm lên người cô, vững vàng vây khốn cô.
Dụ Thiên Tuyết nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, ánh mắt mê ly mơ màng, khó nén được sự mềm yếu.
Nam Cung Kình Hiên thì thầm: "Thiên Tuyết............ Thiên Tuyết............" Anh bắt đầu h*ô*ռ lên trán cô, tiếp theo là chóp mũi, hai gò má, khóe miệng, cánh môi Ⓜ️ề*〽️ 𝖒*ạ*𝖎, vành tai trắng nõn, đầu lưỡi như một con rắn ⓛ❗●ế●𝖒 láp vành tai khéo léo của cô, sau đó là đến cần cổ nõn nà.... . Trong khi Dụ Thiên Tuyết đắm chìm trong những nụ h-ô-𝐧 ùn ùn kéo tới như mưa, không cảm giác được địa phương ươn ướt của mình bị một vật to lớn cứng rắn sít sao chống đỡ, mạch m.á.⛎ của vật đó vẫn đang động đậy nảy nảy, như chứng tỏ sức mạnh như vũ bão, cô chỉ cảm thấy đau xót như tê liệt, địa phương yếu ớt nhất bị 𝖍*ⓤп*🌀 h*ăⓝ*𝐠 xuyên sâu!
"A...... !" Dụ Thiên Tuyết ngửa đầu kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ cố nén, chọc người thương yêu.
Sống lưng của Nam Cung Kình Hiên căng thẳng, hít sâu một hơi cảm thụ tưởng niệm cùng sự khát vọng ròng rã năm năm, mề*𝖒 ɱ*ạ*ı trơn ướt, trong lòng anh mừng như điên vượt qua cả tưởng tượng, thần trí đã giống như ngựa hoang cởi cương, anh ngước mắt lên, cảm thụ từng đợt 𝖐♓🅾️_á_i 🌜_ả_𝖒 mãnh liệt rồi cúi đầu chăm chú nhìn người phụ nữ dưới thân, trong nháy mắt cả người bộc phát.
Cả đêm, Dụ Thiên Tuyết chỉ có cảm giác mình bị vây chặt trong trong một vòng tay nóng như lửa, muốn sống không được, muốn 🌜_𝒽ế_✞ không xong.
Sự đau đớn như tê liệt kia vẫn còn, cô chỉ cảm thấy mình bị va chạm mạnh mẽ đau đến sắp bất tỉnh, sau lưng lại bị người ôm chặt, có giọng nói khàn khàn ở bên tai cô, cưỡng bách cô thanh tỉnh, Dụ Thiên Tuyết mở mắt, chỉ thấy một gương mặt tuấn tú phóng đại, đôi mắt đó lộ ra khát vọng đáng sợ, cô chính là đắm chìm ở trong đôi mắt đó, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo lại hét rầm lên, vật thô cứng trong cơ thể nháy mắt lại sưng trướng, điên cuồng đâ·𝖒 ѵà·ο nơi sâu nhất của cô!
Đau......
Vô cùng đau......
Trong sự ma sát kịch liệt mà nhanh chóng, cô chỉ nghe được tiếng †_𝐡_ở 𝒹_ố_🌜 nặng nhọc không thuộc về mình, cô muốn chạy trốn nhưng vòng eo lại bị giam giữ chặt chẽ, cánh môi bị h_ô_n sưng đỏ, ngước đầu kêu thì cổ họng khàn khàn, địa phương bị xuyên sâu đau đớn kia đã từ từ thích ứng, bắt đầu dần có cái gì đó không đúng, cảm giác rất զ.𝖚.ỷ dị, khuấy động mỗi một sợi thần kinh, tiếp theo cả người cô cũng chìm đắm.
Hết chương 183
← Ch. 205 | Ch. 207 → |