Ba ba khốn kiếp này lại không tránh! (2)
← Ch.156 | Ch.158 → |
Cậu bé không nghĩ tới mới sáng sớm lại gặp phải người này ở đây! Ba ba khốn kiếp.... . Thế nào lại là chú ấy!
Nhưng Nam Cung Kình Hiên đã sớm thấy được vết thương của cậu bé, cau mày bắt lấy cổ tay nhỏ kéo cậu bé trở lại vào trong khuỷu tay, cẩn thận tránh vết thương của cậu bé, trầm giọng nói: "Trầy da rồi sao? Tiểu Ảnh đừng động đậy, chú dẫn cháu đi bệnh viện!"
"Cháu không cần!" Tiểu Ảnh đau đến mức bàn tay cùng đầu gối nóng rát, nhưng vẫn cao giọng cự tuyệt, nhìn chằm chằm anh nói: "Cháu không cần chú đưa đi bệnh viện, chú buông cháu ra, cháu không thích chú!"
Vẻ mặt của con trai nhìn anh chính là vẻ muốn trốn tránh, đó là sự đề phòng và kiên quyết khước từ anh.
"Tiểu Ảnh! Tiểu Ảnh nha!" Dì chủ nhà nhìn thấy tình hình này vội vàng chạy đến, nét mặt vô cùng khẩn trương: "Cái cậu này, chuyện gì xảy ra hả! Mới sáng sớm sao lại đụng vào trẻ con! Cậu cậu cậu.... . Tôi phải ăn nói với Thiên Tuyết thế nào hả!"
Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên hơi trắng bệch, bị con trai cự tuyệt hành hạ đến đau lòng không chịu nổi, chỉ có thể tùy ý cậu bé quẫy đạp giãy giụa, nhưng không thể để mặc cho cậu bé không băng bó, cứ như vậy mà chạy đến trường học!
"Chú buông cháu ra.... . Buông ra buông ra, không được đụng vào cháu a!" Tiểu Ảnh kích động, nhớ lại chuyện xưa ngày đó, đôi mắt trong suốt toát ra ngọn lửa, hận thấu người cha này, liều mạng giãy giụa rồi lại giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, dứt khoát túm lấy bàn tay to của Nam Cung Kình Hiên "Ô oa" một tiếng rồi hung hăng cắn.
Cậu bé cắn, hung hăng cắn!
Nam Cung Kình Hiên cảm giác được ý nghĩa đau đớn này, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua sự đau lòng kịch liệt, cũng không buông tay, để mặc cho cậu bé cắn, hàm răng non nớt của con trai cắm thật sâu vào thịt của anh, kia là dùng hơi sức lớn nhất, nhưng Nam Cung Kình Hiên lại cảm thấy đó như là một loại giải thoát, sắc mặt hơi trở nên tái nhợt, ánh mắt thê lương chăm chú nhìn con trai trong ngực. manbg truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
"Tiểu Ảnh..... Tiểu Ảnh mau nhả ra, đừng cắn chú ấy, đi bệnh viện với bà đi! Tiểu Ảnh....." Dì chủ nhà cũng kinh hãi với biểu hiện đột nhiên nổi điên của Tiểu Ảnh, gấp gáp nói.
Rốt cuộc Tiểu Ảnh há miệng, lồng ngực phập phồng dữ dội, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, ánh mắt sáng trong nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên.
Chú ấy không tránh.... . Ba ba khốn kiếp này lại không tránh!
"Tiểu Ảnh, mau nhả ra mau nhả ra, lập tức đi bệnh viện, bà lập tức gọi điện thoại cho mẹ nha......"
Nam Cung Kình Hiên nhìn cậu bé cuối cùng cũng chịu há miệng, ôm chặt lấy cậu, giọng nói ám ách vang lên bên lỗ tai cậu bé: "Có cáu kỉnh cũng đợi đến bệnh viện băng bó xong rồi tái phát, cháu có rất nhiều cơ hội."
Tiểu Ảnh cau mày, đôi mắt trong suốt lộ vẻ trốn tránh, hướng về phía anh la to: "Cháu không cần chú! Mẹ nói không cần chú! Chú cách xa mẹ con cháu ra, cháu bị thương cũng không cần chú giúp đỡ không có quan hệ gì với chú!" Nhìn nhìn hoàn cảnh của bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Tiểu Ảnh đỏ lên vẫn phản kháng: "Chú buông cháu ra!"
"Đợi đến bệnh viện chú sẽ thả cháu ra..... Mẹ cháu có thể không cần chú, là chú không thể rời bỏ hai mẹ con." Nam Cung Kình Hiên đặt Tiểu Ảnh ở chỗ cạnh tài xế, ánh mắt thâm thúy chứa đựng sự thê lương đau lòng, khàn giọng nói.
Tiểu Ảnh hơi kinh ngạc, lại vẫy vẫy đầu bày tỏ không tin, đôi mắt sáng trong đầy vẻ oán hận: "Chú đừng có lừa gạt mẹ cháu nữa! Chú dám bắt nạt mẹ nữa cháu sẽ cắn chết chú!"
Trong phút chốc, ánh mặt trời hơi chói lóa xẹt qua trong mắt, Nam Cung Kình Hiên đóng cửa xe, mới có thể che giấu chút trong suốt đã không khống chế được nơi đáy mắt kia, hai cánh tay của anh chống cửa xe, bởi vì cố đè nén loại tình tự nào đó, cả người đã run nhè nhẹ.
Chốc lát, đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên mới khôi phục bình thường, đi vòng qua bên kia mở cửa xe.
Dì chủ nhà vội vàng tiến lên hỏi địa chỉ bệnh viện bọn họ đi, ghi nhớ bảng số xe của Nam Cung Kình Hiên, cũng ghi nhớ số di động của anh, mạnh mẽ cưỡng ép giữ lại CMND của anh mới để cho anh lái xe mang Tiểu Ảnh đi.
Đáng lẽ Dụ Thiên Tuyết đang ở công ty đón tiếp người đến tư vấn, thấy điện thoại di động vang lên chỉ đành âm thầm sốt ruột, cắt đứt chờ một lát mới nhận máy.
Nhưng mà điện thoại di động vẫn cứ ong ong chấn động.
Cũng may người đến tư vấn đã dốc hết bầu tâm sự, Dụ Thiên Tuyết dịu dàng nói với cô ấy mấy câu tiễn cô ấy đi, lúc này mới vội vàng đã chạy tới nhận điện thoại: "Dì chủ nhà, dì tìm cháu sao? Có phải Tiểu Ảnh xảy ra chuyện gì hay không?"
Sau khi cố gắng nghe dì chủ nhà nói rõ ràng, khuôn mặt của Dụ Thiên Tuyết tức khắc trở nên trắng bệch.
"Cái gì....." Dụ Thiên Tuyết nhất thời luống cuống, vội vàng cầm lấy bút ghi lại tên và địa chỉ bệnh viện, ngòi bút cũng run rẩy: "Cháu biết rồi, cháu chạy tới ngay lập tức.... Thương thế của thằng bé có nghiêm trọng không? Người nào dẫn nó đi!"
"Một người đàn ông lái xe, ai nha dì cũng không rõ lắm, dì đang nhìn chứng minh của cậu ta a.... ."
"Dì đừng nói nữa.... . Cháu lập tức đi tới đó, ngay lập tức!" Lòng Dụ Thiên Tuyết như lửa đốt, nghĩ tới thân hình Tiểu Ảnh nhỏ như vậy mà bị một chiếc xe hơi lướt qua ngã lăn quay liền sợ hãi! Cô cầm áo khoác túm túi xách lên rồi chạy ra ngoài!
*****
Trong bệnh viện, mùi nước sát trùng vẫn nặng như trước đây.
Dụ Thiên Tuyết vòng tới vòng lui ở trước phòng cấp cứu, nhìn bệnh nhân lui tới, lo lắng tìm Tiểu Ảnh.
Rốt cuộc thấy được Tiểu Ảnh đang chích ngừa uốn ván ở trong phòng nghỉ, bóng dáng nhỏ gầy lại thỏa mái như *tinh linh* vậy, lúc y tá nắm cánh tay nhỏ của cậu bé lên, một chút sợ hãi trên mặt cũng không có, ngược lại lạnh lùng mà quật cường.
"Tiểu Ảnh!" Dụ Thiên Tuyết kêu một tiếng, xót xa chạy tới.
"Mẹ!" Lực chú ý của Tiểu Ảnh dời khỏi kim tiêm, kêu một tiếng.
"Tiểu Ảnh, chuyện gì xảy ra? Sao lại bị xe đụng, là ai đụng con!" Dụ Thiên Tuyết đau lòng lôi kéo tay con trai ngồi chồm hổm xuống, lúc này mới phát hiện ra hai bàn tay nhỏ bé cũng quấn băng gạc, nhất thời trong mắt ngấn ngấn nước: "Đau không? Ngoại trừ tay còn có chỗ nào bị thương? Cho mẹ nhìn một chút!"
"Mẹ, đều là trầy da, chị y tá nói chích uốn ván xong là không sao!" Tiểu Ảnh an ủi mẹ, sờ sờ gương mặt của mẹ không muốn làm cho mẹ khẩn trương nữa.
Toàn bộ trái tim của Dụ Thiên Tuyết vẫn treo lơ lửng, cho đến khi trên đỉnh đầu truyền tới một giọng trầm thấp: "Xin lỗi, là do anh không nhìn thấy thằng bé lao ra từ trong hẻm, là anh sơ sót."
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, nghiêng đầu mới nhìn thấy Nam Cung Kình Hiên đang đứng ở phía sau mình, cô hoảng hốt một hồi, sau khi phản ứng kịp thì một tiếng 'Chát!' vang dội tát thẳng vào mặt của anh, đôi mắt trong veo phừng phừng lửa giận: "Anh sao lại thế này? Nam Cung Kình Hiên, ai cho anh thương tổn tới con trai của tôi! Sáng sớm anh lái xe tại sao không chú ý một chút! Thằng bé nhỏ như vậy anh không cẩn thận đụng vào phải làm sao bây giờ! Nói xin lỗi thì hết chuyện hay sao?!"
Cô thống thanh gào thét, trong mắt rưng rưng nước mắt.
Nam Cung Kình Hiên cũng chăm chú nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang tức giận này, khàn giọng nói nhỏ: "Xin lỗi, là anh không đúng."
Thanh âm của anh đung đưa trong đầu Dụ Thiên Tuyết, có sự quen thuộc trí mạng, lòng của Dụ Thiên Tuyết lại bị thương thế Tiểu Ảnh níu lấy gắt gao, không có tinh lực đi suy tư thanh âm này nghe qua ở nơi nào, cũng không muốn để ý tới anh, hung hăng lau nước mắt rồi lần nữa ngồi chồm hổm xuống nhìn Tiểu Ảnh, cẩn thận từng li từng tí cầm cánh tay của cậu bé nâng lên để y tá có thể chích thuận lợi.
"Nha! Tiên sinh! Vị tiên sinh này, trên đầu anh sao lại chảy máu vậy! Oh my god, thật là nhiều máu....." Y tá cầm khay đứng bên cạnh đột nhiên sợ hãi kêu ra tiếng, bị máu tươi từ trên đầu Nam Cung Kình Hiên chậm rãi chảy xuống hù sợ.
Ngón tay thon dài chạm vào gò má, quả nhiên đầy tay là chất lỏng sềnh sệch ấm áp, đầy tay là máu đỏ tươi.
"Không có sao." Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày, không nghĩ tới đã lau khô mà máu còn có thể chảy.
Bên này Tiểu Ảnh đã chích ngừa uốn ván xong, Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc mà rung động xoay người qua, không thể tin nhìn Nam Cung Kình Hiên, nhẹ nhàng che miệng lại —— nhìn thấy trên đầu anh máu chảy không ngừng, thấm ướt tóc theo gương mặt tinh xảo góc cạnh chảy xuôi xuống, thấm vào trong áo sơ mi trắng như tuyết.
"Nam Cung Kình Hiên, anh....." Hai mắt Dụ Thiên Tuyết lấp lánh trong suốt, trong mắt đầy sự rối rắm mà phức tạp.
*Tinh linh: quỷ quái, ma quỷ, yêu tinh
← Ch. 156 | Ch. 158 → |