Truyện:Chọc Vào Hào Môn – Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con - Chương 044

Chọc Vào Hào Môn – Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Trọn bộ 368 chương
Chương 044
Ngọn lửa thiêu đốt trong ✝️𝐡.â.𝐧 т.♓.ể
0.00
(0 votes)


Chương (1-368)

Tất cả mọi người trong biệt thự đều khiếp sợ, nhưng bởi vì sắc mặt khó coi của Nam Cung Kình Hiên mà câm như hến.

Ma xui 𝐪ⓤ*ỷ khiến thế nào mà anh ôm cô đi thẳng về phòng của mình, đặt 𝖙·hâ·𝐧 𝖙·♓·ể mề-〽️ 𝖒ạ-𝒾 không xương của cô lên trên giường, Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, anh chưa từng thử qua tư vị ô●m ấ●ρ một phụ nữ như vậy, т-𝒽-â-𝐧 тⓗ-ể ɱ*ề*ⓜ 𝐦*ạ*ⓘ ở trong п_ⓖự_↪️ anh, giống như một bảo bối trân ái cần anh yêu thương che chở, ngón tay ưu nhã gạt những sợi tóc rơi trên trán cô, chạm vào làn da lạnh buốt.

Nước mắt của cô, vẫn còn đọng lại trên mặt.

Nam Cung Kình Hiên cúi đầu, nghe theo ý nguyện của mình ♓●ô●𝓃 lên chiếc cằm trắng mềm của cô. chương mới nhất đăng trên ddlequydon

Đầu lưỡi ռó-n-ɢ 🅱️-ỏ-n-ɢ rốt cuộc đã nếm được nước mắt của cô, quả nhiên là chát, vừa nghĩ tới hình ảnh bi thương rơi nước mắt của cô, Nam Cung Kình Hiên lại chậm rãi chau mày, vừa mâu thuẫn vừa đau lòng, một tay ôm chặt eo cô, tay còn lại dùng sức xé rách áo sơ mi của cô.

"Cùng tôi đấu cái gì? Cô đấu thắng sao?....." Anh tức giận, lẩm bẩm, hơi thở ռ●ó●𝓃●🌀 𝐛●ỏ●𝐧●𝐠 phả trên mặt cô.

Trong ⓗ·ô·ռ mê Dụ Thiên Tuyết 'Ưm' một tiếng, khó chịu trằn trọc.

Ánh mắt thâm thúy nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, nhớ tới hương vị mỗi lần cường 𝖍-ô-𝐧 cô, Nam Cung Kình Hiên nheo mắt, thuận tay nâng vòng eo 𝐦*ả𝖓*h κ*h*ả*ⓝ*ⓗ của cô lên để cho cô nằm thẳng lại, tháo dây cột tóc của cô ra, mái tóc đen óng mượt xõa tán loạn trên gối đầu xốp mềm.

Cô đẹp đến rung động lòng người.

Nâng mặt cô lên, Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng 𝐡ô𝓃●, 〽️.ề.〽️ Ⓜ️ạ.ℹ️ bao trùm, ngậm 〽️ú_🌴, lại không nhịn được càng muốn ♓.ô.𝖓 sâu hơn.

Cái miệng nhỏ ngọt ngào yếu ớt hít thở, anh cau mày cướp đoạt, trằn trọc 𝐡ô*ռ thật sâu, nằm ở bên dưới, Dụ Thiên Tuyết hô hấp không thông, ngón tay tái nhợt chậm rãi nắm chặt ga giường, động tác của Nam Cung Kình Hiên lại càng bộc phát cuồng dã, gặm 𝖈●ắ●𝓃 𝖒●ô●❗ dưới của cô, bàn tay từ sau lưng mềm nhẵn thăm dò vào, cởi bỏ áo пɢự_ⓒ, từng cái nút bung ra, để lộ đư●ờn●ⓖ ⓒ0п●g ưu nhã phong tình bị che giấu dưới lớp quần áo.

Nhuyễn ngọc trong tay, anh dùng sức nắm bóp xoa nắn, dục hỏa dâng cao!

"....." Trong giấc mộng Dụ Thiên Tuyết cảm thấy đau đớn, rên khẽ lại bị anh 𝖍u𝓃.𝖌 ♓.ă.𝐧.ɢ 𝒽ô-𝓃 lên cánh môi hơi sưng đỏ. truyện chỉ đăng tại ddlequydon

Không muốn đè nén khát vọng mãnh liệt của bản thân nữa, ngón tay thon dài của Nam Cung Kình Hiên mạnh mẽ kéo cà vạt của mình, quyết định phát tiết dụ_ⓒ ѵ_ọ_𝖓_ℊ đã đè nén quá lâu, từng nút áo sơ mi được mở ra, trên lồng n🌀_ự_↪️ tinh tráng của anh đã chảy đầy mồ hôi.

Anh nặng nề đè ép, hô hấp nặng nhọc, h.ô.ⓝ lên bầu ⓝ🌀ự●ⓒ mẫn cảm trắng như tuyết của cô.

Dụ Thiên Tuyết ngửa đầu than nhẹ một tiếng, cả người 𝖗*𝐮*ռ 𝐫ẩ*γ nghiêng mặt sang bên, tay nắm chặt ga giường: "Dĩ Sênh....."

Toàn thân Nam Cung Kình Hiên chấn động!

Giống như bị một chậu nước lạnh như băng dội xuống đầu, thân hình cao lớn cứng ngắc trong giây lát, trong đôi mắt thâm thúy nổi đầy tơ ɱá*𝐮.

Trong giấc mộng 𝒽𝖔_𝒶_ռ á_i, vậy mà cô chỉ nghĩ đến Trình Dĩ Sênh?

Giật mình một cái, Nam Cung Kình Hiên cảm giác mình quả thực là điên rồi, cô gái này cùng Trình Dĩ Sênh ở chung một chỗ đã năm năm, giữa bọn họ sẽ không có gì xảy ra sao?

Nghĩ đến cô liều mạng bi thương chống cự lại mình nhưng lại ngoan ngoãn nhu thuận, rên rĩ thừa hoan trong lòng Trình Dĩ Sênh, gương mặt tuấn tú lập tức đen sì, nghiêng đầu khẽ nguyền rủa một tiếng "Đáng 𝖈ⓗế.т!", lật người đứng dậy, hung dữ nhìn chằm chằm cô. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:ddlequydon

Nếu như cô tỉnh, anh nhất định sẽ bóp 𝖈h●ế●т cô!

Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Nam Cung Kình Hiên có chút trở tay không kịp, trong đêm tối, vẻ mặt vẫn kiêu căng lạnh lùng trước sau như một, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô thật lâu lại bắt đầu cảm thấy đau lòng..... Cô gái tên Tiểu Nhu, thật sự sẽ không nhìn thấy nữa sao?

Anh hít sâu một hơi đứng dậy, kéo drap giường qua vứt xuống trên người cô, tránh để anh nhìn thêm chút nữa lại nhịn không được 𝖈·ưỡ𝐧·g bứ·🌜 cô, đôi mắt lạnh thoáng hiện lên một tia sáng, anh nhặt điện thoại di động bên cạnh lên, bấm một dãy số, giọng nói khàn khàn dặn dò mấy câu.

Cúp điện thoại di động, lửa nóng trong т●𝐡●â●𝓃 🌴𝖍●ể ngược lại càng bùng cháy hừng hực.

Chương (1-368)