Tôi với anh có quan hệ như thế nào
← Ch.017 | Ch.019 → |
Lòng của Dụ Thiên Tuyết bị níu chặt, cô cân nhắc một chút, liền thỏa hiệp rất nhanh.
Xác thực, cô không thể vì ngạo khí mà dễ dàng buông bỏ công việc này, trời biết, công việc này đối với cô có bao nhiêu quan trọng! Khi Nam Cung Kình Hiên nói "cầu xin tôi liền cho cô" lúc này, thậm chí trong lòng cô còn thoáng qua một tia vui mừng.
Đôi mắt trong veo vẫn quật cường như cũ, cô cắn môi, cố chịu đựng phần lưng đau đớn đứng thẳng người, vén vén mấy sợi tóc ra sau tai, ngước lên nhìn thẳng anh.
"Nam Cung thiếu gia, xin anh trả lại công việc này cho tôi, được không?"
Ha..... Nam Cung Kình Hiên lãnh ngạo cười một tiếng, giống như quỷ Satan trong đêm đen, khói thuốc lá vờn quanh, anh đi tới trước mặt cô: "Cái người này, như vầy mà cũng coi là cầu xin?"
"Kia, van xin anh, đừng đuổi việc tôi, tôi sẽ vì công ty mà làm tốt công việc của mình, tôi sẽ không lười biếng cũng sẽ không dùng mánh lới, như vậy được chưa?" Cô thay đổi cách nói.
"Cô gái này....." Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, ngón tay kẹp điếu thuốc chậm rãi vén vài sợi tóc lòa xòa rơi trên cái trán mềm mại của cô, anh đối với động tác này dường như rất hữu tình: "Cầu xin mà cô cũng kiêu ngạo như vậy, hả?"
"Anh xong chưa?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết trầm tĩnh, cô tự cho là mình đã làm đến cực hạn.
Chưa xong!
Trong đầu của Nam Cung Kình Hiên chắc chắn.
Từ trước đến nay, không cô gái nào có khả năng như vậy, chỉ đơn giản tán gẫu liền khơi dậy lửa giận của anh, năm lần bảy lượt không biết mệt, anh thật muốn mài dũa tình tình của cô, nhìn cô rốt cuộc là bị cưỡng chế đến mức nào mới bằng lòng khuất phục, anh, Nam Cung Kình Hiên tự nhận là có năng lực này!
"Hôm nay tôi mới đến nơi này, tôi tạm thời bỏ qua cho cô, cô tốt nhất ở Lịch Viễn làm việc cho tốt, tôi sẽ không báo trước mà bất ngờ tới kiểm tra bất cứ lúc nào....." Nam Cung Kình Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang suy nghĩ của cô, lạnh giọng cảnh cáo: "Còn nữa..... Tôi không hi vọng nhân viên của mình ra ngoài làm thêm việc khác, cho nên, việc làm thêm ở nhà hàng của Phàm Vũ, tốt nhất cô nên từ bỏ, hiện tại, lập tức, nghe chưa?"
Từ bỏ việc làm thêm?
Dụ Thiên Tuyết nhíu chặt mày, cảm thấy người đàn ông này quả thực là không nói lý lẽ.
"Tôi sử dụng thời gian buổi tối để đi làm thêm, tôi cũng không chiếm dụng thời gian làm việc của công ty!" Cô chống cự.
"Cô rất thiếu tiền sao? Hay là thiếu đàn ông?" Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khí lạnh lan tràn: "Thiếu tiền thì cầu xin tôi tăng lương cho cô, còn như thiếu đàn ông, đừng có đến nơi đó mà quyến rũ, coi như Phàm Vũ thật sự vừa ý cô cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi, lên giường xong liền lập tức bỏ rơi cô, cô có hiểu hay không?!"
'Xoạt' thoáng chốc, gương mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, lửa giận trong lòng dâng lên.
"Anh có tật xấu sao?! Tại sao có thể nghĩ về tôi như vậy? nói cho cùng, tôi như thế nào thì mắc mớ gì tới anh!" Cô tức giận đến mức cả người run rẩy, thật sự không thể chịu nổi sự nhục nhã này.
"Từ bỏ! Ngay ngày mai!" anh cau mày, cũng không thể để tên tiểu tử Lạc Phàm Vũ kia có những tâm tư mờ ám đen tối trong đầu.
Dụ Thiên Tuyết gần như sụp đổ, cô nâng bàn tay nhỏ bé lạnh buốt che cái trán, thật muốn chạy khỏi nơi này, trốn xa thật xa, tốt nhất đi đến nơi không có người đàn ông này, vĩnh viễn nhìn không thấy!
"Tôi với anh không có quan hệ gì hết, anh không có quyền quản tôi!" Cô cố sức đẩy anh ra, thống khổ kêu lên.
'Cốc cốc cốc' ba tiếng gõ cửa, sau đó có người vặn mở tay nắm, La Mân Thành mặc y phục kiểu Tôn Trung Sơn màu lam đi vào, uy nghiêm nhưng cũng không còn trẻ tuổi, hơi kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
"Kình Hiên, cháu....." La Mân Thành tiếp tục cau mày, nhìn tư thế thân thiết mập mờ của cả hai.
Ánh mắt kiêu căng của Nam Cung Kình Hiên hòa hoãn đi một ít, nhưng vẫn lãng đạm như cũ, ngước mắt chào một tiếng: "Chú La."
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết khẽ lay động, biết đây là thời điểm thoát đi tốt nhất, cô nhìn người đàn ông cầu cứu, chân đã bắt đầu di động về phía cửa, vừa mới đi được một bước, cánh tay rắn chắc của Nam Cung Kình Hiên liền kéo cô trở về trong lồng ngực.
"Đừng quên, nhất cử nhất động của cô tôi đều có thể nhìn thấy, ngày mai xin nghỉ làm, không ngoan ngoãn, cô cứ chờ xem!" Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên có ý cảnh cáo, lại còn hung dữ nói.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |