Chân không thiếu đồ Trang sức
← Ch.1984 | Ch.1986 → |
Mấy tay sát thủ mà Kiều Dịch phái ra, mấy ngày hôm nay cũng đã đi được mấy nhóm. Nhưng mà... hễ cứ đến thị trấn Lộc rồi liền không có bất kỳ tin tức gì, như thể bốc hơi giữa nhân gian luôn rồi.
"Chú Kiều, xem ra bên Lục gia có đề phòng, mấy đợt sát thủ phái đi trước đó cũng chỉ có hai người trốn được về, nói rằng ở thị trấn Lộc có một con hổ trắng." Phong Tấn trầm ngâm nói.
"Hổ trắng?" Vẻ mặt Kiều Dịch đầy nghi hoặc, có lẽ nào mấy đợt sát thủ trước đều bị con hổ trắng này xử lý hết?
"Chú Kiều, tôi cho rằng, có thể để thế lực của bên ông trùm châu Âu hành động rồi." Phong Tấn nói.
Nghe thế, Kiều Dịch liền lắc đầu, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ nhặt thế này đều không làm tốt, thậm chí còn cần đến thế lực bên phía ông trùm châu Âu điều động tới, chỉ sợ thế này có chút không quá thỏa đáng.
"Lại điều thêm mấy tay sát thủ nữa đến thị trấn Lộc." Trong mắt Kiều Dịch lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Nếu như lần này vẫn không được, vậy thì đích thân ông ta phải ra mặt rồi, cho dù là thế nào, cũng phải xử lý sạch đám người Lục Đình Kiêu!
...
Mấy ngày hôm nay, Hàn Kiêu ở lại thị trấn Lộc để trấn giữ thế nên tất cả các sát thủ đều bị anh ta nhẹ nhàng giải quyết hết.
Mỗi ngày, Đường Lãng đều chỉ ngồi trên sofa ăn dưa hấu, nhìn đám sát thủ không biết sống chết kia lao đầu đến nạp mạng, sau đó đứng dậy làm công tác dọn dẹp, cũng thoải mái muốn chết.
"Này nhóc, ra đây chơi!"
Hàn Kiêu ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng nhìn chằm chằm vào Đường Lãng đang ăn dưa hấu nói.
"Ông nội, đừng đùa nữa, ông ăn dưa hấu không?" Đường Lãng đầy nịnh nọt đưa cho Hàn Kiêu một miếng dưa.
"Ăn." Hàn Kiêu gật đầu, nhận lấy miếng dưa Đường Lãng đưa đến gặm sạch.
Từ lần trước trở đi, Đường Lãng không chịu "luyện tập" với Hàn Kiêu nữa.
Anh ta chỉ là một con người thôi làm sao có thể chịu được nửa chiêu dưới tay quái vật này chứ, tự chuốc khổ vào thân ấy à, làm một lần là đủ rồi, đứa nào muốn thử lần thứ hai thì đó chính là thằng ngu.
"Có người đột phá vòng phòng thủ của thị trấn Lộc..." Nửa đêm nửa hôm, Ninh Tịch xuất hiện dưới phòng khách lên tiếng nhắc nhở.
"Ông nội, lại có người không nể mặt ông kìa, rõ ràng biết có ông ở đây trấn giữ thế mà cứ hai ba hôm lại chạy đến đây gây sự, con không hiểu bọn họ nghĩ thế nào nữa, nếu như có người không nể mặt con như thế, con nhất định sẽ xé xác hắn thành tám mảnh." Đường lãng nhìn Hàn Kiêu, cười cười nói.
Hàn Kiêu vắt chân chữ ngũ ngồi rung đùi, dường như không nghe thấy lời của Đường Lãng.
Nửa phút sau, Hàn Kiêu lại cầm lên một miếng dưa hấu nữa, vừa gặm vừa nói: "Hai người ra ngoài cho mát đi!"
"Trong phòng có điều hòa, còn mát hơn bên ngoài." Đường Lãng vô thức nói.
Cơ mà, vừa mới dứt lời, vẻ mặt của anh thoáng cái đã thay đổi.
Lần này chỉ sợ có không ít sát thủ đến, đợi lát nữa nếu như xảy ra đấu súng vậy thì đúng là nghiêm trọng.
Anh ta và Ninh Tịch lại không phải quái vật đó, nhớ đâu ăn đạn thì đúng là xong phim.
"Ông nội nói đúng lắm, bên ngoài vẫn mát hơn..." Đường Lãng lập tức kéo Ninh Tịch chạy khỏi căn nhà hoa.
...
Một tiếng đồng hồ sau, quả nhiên trong căn nhà hoa vang lên tiếng súng ầm ầm.
Lại thêm 15 phút nữa trôi qua, đợi sau khi tiếng súng hoàn toàn biến mất, Ninh Tịch và Đường Lãng mới quay về.
Hàn Kiêu vẫn nằm trên sofa gặm dưa hấu như cũ, còn phòng khách từ trong ra ngoài lại toàn là thi thể...
Đường Lãng xuất hiện, Hàn Kiêu đưa mắt nhìn anh ta một cái.
"Dạ, con biết rồi ạ..." Đường Lãng nịnh nọt cười, giống như một con ong chăm chỉ kéo hết mấy cái xác ra khỏi căn nhà hoa, thuận tiện lau chùi sạch sẽ.
"Đại thần, xin được ôm đùi ~" Ninh Tịch hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hàn Kiêu.
"Trên chân tôi không có thiếu đồ trang sức." Hàn Kiêu phũ phàng nói.
"Tôi bảo này, lúc nào thì tôi mới có thể đi được đây?" Không đợi Ninh Tịch trả lời, Hàn Kiêu đã quăng miếng vỏ dưa hấu vào trong thùng rác, nhìn Ninh Tịch hỏi.
Vẻ mặt Ninh Tịch tràn đầy ý cười sâu xa, nhìn chằm chằm Hàn Kiêu, đã đến đây rồi, còn muốn chạy sao, không dễ thế đâu nha!
"Đợi đến khi nào không có tên sát thủ nào dám đến đây nữa..." Ninh Tịch cười hì hì nói.
Hàn Kiêu lại thở dài một tiếng, trong lòng đầy oán hận, anh ta cuối cùng lại trở thành bảo mẫu. Thôi vì nể mặt đồ ăn ở bên này ngon đấy!
← Ch. 1984 | Ch. 1986 → |