Thỏa mãn tất cả yêu cầu
← Ch.1828 | Ch.1830 → |
Parker lau lau lòng bàn tay đầy mồ hôi, nho nhã chào Ninh Tịch bằng lễ nghi của một quý ông, ông ta đưa tay về phía Ninh Tịch: "Chào cô, cô Ninh Tịch."
Ninh Tịch cũng đưa tay ra khẽ nắm lấy tay của Parker: "Chào ông, ngài Parker."
Parker kích động đến mức khó có thể nói lên lời: "Cô Ninh, thật đúng là đã lâu không gặp! Từ lúc gặp nhau trong trong buổi dạ tiệc lần trước, chớp mắt một cái đã một năm trôi qua! Không ngờ chỉ một năm trôi qua mà dung mạo của cô Ninh còn xuất sắc hơn cả trước kia!"
Chưa nói đến chuyện sau một năm ở ẩn Ninh Tịch trở lại sẽ dẫn đến náo động như thế nào, chỉ riêng dung nhan đáng kinh ngạc như "thời gian chảy ngược" này đã hoàn toàn có thể trở thành điểm nhấn thu hút lớn nhất của quảng cáo lần này.
Trong lịch sử của quảng cáo thương hiệu, có không ít những cú lội ngược dòng ngoại mục của vài thương hiệu lớn và lượng tiêu thụ đạt đến mức thần thoại đều xảy ra trong tình huống các Thiên hậu và Ảnh Hậu đã rút lui lại tái xuất, huống hồ Ninh Tịch mới rút lui không lâu, mức độ quan tâm của công chúng vẫn còn rất mạnh.
Nếu như ông ta không tận mắt nhìn thấy Ninh Tịch sau một năm ở ẩn, ông ta vẫn không dám khẳng định rằng cô có thể thắng được Hàn Tử Huyên - người đang có danh tiếng vang dội như hiện giờ hay không, nhưng mà bây giờ khi được tận mắt nhìn thấy người thật rồi, chút băn khoăn cuối cùng cũng đã hoàn toàn biến mất.
Hàn Tử Huyên và Ninh Tịch, hoàn toàn là không cùng một đẳng cấp.
Từ Thao không hề nói sai, nếu như bỏ qua lần này, e rằng ông ta đã thực sự bỏ qua cơ hội duy nhất để đánh bại SS. Lần hợp tác này, cho dù có thể nào cũng phải nắm chắc!
"Ngài Parker, ông quá lời rồi."
"Không không không, những lời tôi nói hoàn toàn là lời tự đáy lòng!" Vẻ mặt của Parker chân thành một cách lạ thường: "Chỉ là tôi không ngờ cô Ninh sẽ quay trở lại, thực đúng là một niềm vui bất ngờ quá lớn. Nếu như tôi sớm biết, đương nhiên là tôi phải đích thân đến hỏi thăm, hà tất phải làm phiền cô Ninh mất công đi một chuyến ...
Nói rồi lại quay sang nhìn Từ Thao với gương mặt tràn đầy kích động: "Anh Từ, tôi xin được gửi lời xin lỗi chân thành từ đáy lòng mình đến anh vì những mạo muội và bất kính trước đây. Rất mong hai người có thể ký hợp đồng đại diện lần này với YLD chúng tôi, về vấn đề thù lao của người đại diện đương nhiên chúng tôi sẽ bàn bạc lại một lần nữa, bên các vị cứ đưa ra cái giá thích hợp, vấn đề này tôi vẫn có thể làm chủ được!"
Từ Thao ngoài cười mà trong thì không, nhếch mép nói: "Ha ha, thế này thì không được thỏa đáng lắm nhỉ? Bên kia của các ông vẫn còn có người đang đợi cơ mà!? Bị người khác nói chúng tôi giữa đường nhảy ra cướp mất hợp đồng của bọn họ, cũng không hay ho gì đâu."
Parker lập tức chính trực lên tiếng: "Vốn dĩ người hôm nay chúng tôi hẹn ký hợp đồng là anh Từ, tôi nghĩ chuyện này chẳng có gì là không thỏa đáng cả, tất cả mọi người trong công ty có thể chứng minh, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn bàn bạc chuyện hợp tác với anh Từ đây."
Thần sắc của Từ Thao thoáng có chút héo lời, chậc, cái gã này cũng mồm mép thật đấy...
"Được, vậy bây giờ chúng ta bàn bạc một vài chi tiết cụ thể chứ?" Từ Thao cũng biết chừng mực, thấy được rồi liền thôi.
"Không vấn đề gì, đây là bản phác thảo hợp đồng, hai vị xem trước, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của anh và cô Ninh."
...
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc.
Parker nói rằng chỉ đi một lát sẽ quay về, kết quả là vừa đi liền mất dạng, Trình Nghị Tân và Lưu Hiểu Nhu đợi hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy ông ta quay lại.
Trình Nghị Tân vốn dĩ rất bình tĩnh nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy sốt ruột: "Chuyện này là sao! Ông ta đi đâu rồi?"
Dù sao Từ Thao cũng là người quản lý có thâm niên uy tín trong cái nghề này, tung hoành ở giới giải trí đã nhiều năm, rất khôn khéo, không phải là gã ta lại giở thủ đoạn gì đó ra rồi việc này lại thành ra hỏng bét đấy chứ?
Lưu Hiểu Nhu cứ nhìn về phía cửa, tin chắc rằng dù Từ Thao có giỏi đến đâu thì cũng "không bột đố gột nên hồ" được, cho nên không để ý lắm nói: "Có lẽ là bị Từ Thao quấn lấy rồi, anh cũng biết mà, Từ Thao là một kẻ khó chơi..."
Trình Nghị Tân khó chịu ra mặt: "Cái loại mặt dày vô lại này, cứ trực tiếp gọi bảo vệ đuổi đi là xong, nói chuyện với cái gã đó làm quái gì, lãng phí biết bao nhiêu thời gian của chúng ta!"
Đúng lúc Trình Nghị Tân đang phàn nàn, trợ lý của Parker gõ cửa bước vào phòng.
← Ch. 1828 | Ch. 1830 → |