Chúng tôi đến đón tiểu thư nhà chúng tôi
← Ch.1727 | Ch.1729 → |
"Cậu nói cái gì cơ? Muốn đưa Tiểu Tịch đi?" Nhan Như Ý giật mình hoảng hốt.
"Ai? Ai dám cả gan công khai đến địa bàn của nhà họ Lục cướp người!" Sắc mặt của Lục Sùng Sơn thoáng cái cũng sa sầm xuống.
Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý cũng chẳng thèm quan tâm đến nhà họ Quan nữa, cả hai vội vàng chạy ra ngoài xem xét tình huống.
Đằng sau lưng, đám người nhà họ Quan cũng quay ra nhìn nhau rồi im ỉm mà bám theo sau...
Lục Cảnh Lễ nhăn mày lẩm bẩm: "Mặc quân phục? Lẽ nào lại là..."
Chết tiệt... nếu như là người của bên kia... thật đúng là hỏng bét...
Vừa mới ra khỏi phòng tiếp khách, liền nhìn thấy một đoàn quân nhân mặc quân phục vẻ mặt nghiêm nghị đứng thành hai hàng dọc hành lang. Trước cửa phòng bệnh của Ninh Tịch, cả viện trưởng lẫn phó viện trưởng đều đang toát mồ hôi hột mà đứng ở đó.
"Lục tiên sinh... Lục phu nhân... các vị xem... những người này đột nhiên xông vào... còn nói là có lệnh đưa cô Ninh Tịch đi nữa... chúng tôi cản cũng không cản nổi..." Viện trưởng vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn đám người vừa ập đến với ý định hình như chẳng tốt lành gì.
Bọn họ làm nghề này gặp nhiều người, đương nhiên nhìn ra được những người này không phải là người bình thường, tuyệt đối không phải là hạng dễ chọc.
"Các người là ai? Và nghe lệnh của ai?" Lục Sùng Sơn nhìn đám người đó bằng ánh mắt lạnh băng băng, nghiêm giọng hỏi.
Người dẫn đầu là một sĩ quan trẻ, anh ta nện bước đi đến trước mặt Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý, khuôn mặt không biểu cảm lên tiếng: "Tôi nhận lệnh của Thiếu tướng Trang đến trước đón tiểu thư nhà chúng tôi về!"
Vị sĩ quan trẻ vừa mới dứt lời, cả Lục Sùng Sơn lẫn Nhan Như Ý đều ngây ra.
"Thiếu tướng Trang...?" Nhan Như Ý ngạc nhiên nhìn về phía chồng mình.
Thoắt một cái vẻ mặt của Lục Sùng Sơn trở nên cực kỳ phức tạp, xem ra ông ta đoán không sai, thế nhưng lại thực sự là người của nhà họ Trang...
Cũng chỉ có người nhà họ Trang...
Nếu không thì còn có ai có thể làm ra động tĩnh lớn như thế, dám quang minh chính đại phái quân đội đến bệnh viện cướp người với nhà họ Lục?
Lục Cảnh Lễ hậm hực dậm chân, âm thầm nguyền rủa một tiếng, thôi xong, mẹ nó chứ! Thế mà lại là người nhà họ Trang thật...
Trong góc khuất, người nhà họ Quan núp sau cánh cửa nhìn thấy cảnh tượng này đều nghệt mặt quay ra nhìn nhau.
"Thiếu tướng Trang? Thiếu tướng Trang nào cơ!?" Bà Quan nhỏ giọng hỏi.
"Cả cái Đế Đô này, trừ Trang Liêu Nguyên ra thì còn có thể là Thiếu tướng Trang nào nữa?" Vẻ mặt của Quan Thụy đen kịt.
Quan Tử Dao nhíu mày thật chặt: "Vậy ý của vị sĩ quan đó là gì? Cái gì mà đến đón tiểu thư nhà chúng tôi? Không lẽ ý của anh ta là chỉ Ninh Tịch? Ninh Tịch làm sao mà có liên quan gì đến nhà họ Trang được? Ba, chẳng phải lúc đầu ba đã điều tra rồi hay sao, ba bảo là thân phận thật sự của Ninh Tịch là người nhà họ Ninh mà, là con gái của Ninh Diệu Hoa cơ mà?"
"Ba đích thực là đã điều tra rồi mà, điều này tuyệt đối không thể sai được! Sau đấy, chuyện này chẳng làm ầm lên khắp nơi còn gì!" Quan Thụy nhíu mày.
Quan Tử Hào nghiến răng kèn kẹt: "Đứa con gái đê tiện đó làm sao có thể có quan hệ gì với nhà họ Trang cho được, hừ, hay lại là có "quan hệ" gì với Trang Liêu Nguyên đây..."
Bà Quan cũng phụ họa: "Chắc chắn là như thế rồi! Bằng không thì làm gì còn nguyên nhân nào khác? Hoặc có thể là cô ta đã phạm tội!"
...
Giờ phút này, sau khi nghe đối phương trả lời biết được họ là người của nhà họ Trang, Lục Sùng Sơn trầm giọng nói: "Đồng chí này, làm phiền đồng chí chuyển lời với Thiếu tướng Trang, bên nhà họ Lục chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về những gì liên quan đến cô Ninh!"
Đúng vào lúc này, một giọng nói già nua nhưng lại trầm nặng như tiếng chuông đồng vang lên đằng sau lưng tất cả mọi người...
"Hừ! Nhà họ Lục các người sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm? Dám hỏi nhà họ Lục các người một câu, các người dựa vào thân phận gì, lại lấy tư cách gì mà chịu trách nhiệm về cháu ngoại của Trang Tông Nhân tôi đây!"
← Ch. 1727 | Ch. 1729 → |