Không muốn sai thêm lần thứ hai
← Ch.1720 | Ch.1722 → |
"Như Ý, cả tôi và bà đều giống nhau, sở dĩ ban đầu không muốn tin tưởng con bé đó chẳng qua là vì nó là diễn viên. Lo rằng nó sẽ giống người đàn bà năm đó, tất cả mọi thứ nó làm cho Tiểu Bảo đều là giả tạo, đều là diễn, tất cả đều là giả..."
Lục Sùng Sơn nói rồi lắc đầu cười khổ: "Tôi sống đến ngần này tuổi, cuối cùng cũng không sáng suốt bằng Lục Đình Kiêu. Nó nói không sai, cuối cùng tôi vẫn hại Tiểu Bảo, không phải là ai khác mà lại là chính tôi - người đã dùng danh nghĩa yêu thương mà bảo vệ Tiểu Bảo quá mức, một lão già mãi sống trong bóng ma của quá khứ..."
Nhan Như Ý nhắm chặt mắt lại, bà chẳng phải cũng giống vậy hay sao.
"Vậy là ông... đồng ý cho hai đứa nó rồi hả?" Nhan Như Ý hỏi.
Lục Sùng Sơn nghe vậy thì im lặng không trả lời ngay.
Nhan Như Ý tỏ vẻ biết ngay mà, bà đã đoán trước rồi nên nói thẳng luôn: "Tôi không cần biết ông nghĩ như thế nào, lại cân nhắc hay kiêng dè cái gì tôi mặc kệ. Lần này, ôi chỉ muốn làm một người mẹ đứng về phía con trai mình mà thôi."
Lục Sùng Sơn ngây ngẩn nhìn cánh cửa phòng bệnh, lộ ra vẻ mặt chua sót.
Cả cuộc đời này, ông là người thừa kế, là chủ tịch, là tộc trưởng từ trước đến nay vẫn luôn vì đại cục, vì công ty, vì tất cả mọi người trong gia tộc nhưng lại chưa bao giờ vì chính bản thân mình. Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy cái đoạn video ấy, cái khoảnh khắc Tiểu Bảo "chết" trước mặt mình, ông mới biết cuộc đời này mình đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ.
Đây là sứ mệnh từ khi sinh ra của ông, cho dù có cho ông một cơ hội nữa, ông cũng chỉ có thể lựa chọn tương tự như thế mà thôi.
Nhưng, cái mà ông ta đã sai đó chính là quá tự phụ, quá cố chấp cũng quá tin tưởng vào phán đoán của bản thân mình.
Ông đã sai một lần cho nên không muốn sai thêm lần nữa.
Lần này, ông lựa chọn tin tưởng vào quyết định của con trai mình.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Lục Sùng Sơn cuối cùng cũng trầm ngâm lên tiếng: "Chỉ sợ là sẽ khó ăn khó nói với nhà họ Quan. Tôi sẽ cố gắng hết sức để được vẹn cả đôi đường, dù sao chúng ta cũng là bên đuối lý, nếu như thực sự không được nữa thì sẽ bồi thường cho họ vậy...
Nghe rõ ý của Lục Sùng Sơn rồi Nhan Như Ý khó tránh khỏi kinh ngạc, không ngờ rằng, người cố chấp, ngang ngược cả đời như ông ấy cũng có ngày cúi đầu thỏa hiệp...
...
Nhà họ Quan.
"Bà nói cái gì?" Sau khi nghe vợ mình kể lại từ đầu đến cuối sự việc, Quan Thụy lập tức vỗ bàn đứng bật dậy.
Quan Tử Hào sầm mặt ngồi trên sofa: "Bọn họ coi nhà họ Quan chúng ta là cái gì? Gọi thì đến đuổi thì đi à! Đừng quên rằng ban đầu chính bọn họ mới là người đến cửa cầu hôn đấy! Bây giờ công ty không sao rồi thì lại muốn qua cầu rút ván? Làm gì có chuyện ngon lành như thế!"
Bà Quan vẻ mặt cũng đầy phẫn nộ: "Còn không phải thế à! Lúc đó tôi nghe Nhan Như Ý nói thế mà suýt chút nữa thì đứng chửi cho bà ta một trận ngay tại chỗ luôn! Con ả kia là cái thá gì chứ? Con gái tôi xinh đẹp giỏi giang thế này mà còn không so được với một con hát tàn phế nằm trên giường bệnh à? Nhà họ Lục bọn họ đúng là bắt nạt con người ta quá đáng! Tôi phải đòi lại công bằng mới được! Ông, ông nói cái gì đi chứ?"
Quan Thụy lạnh lùng nói: "Chuyện này đương nhiên là không thể cứ thế mà cho qua được. Nhưng mà, chuyện còn chưa đến bước đường cùng, đừng có tự mình làm rối lên! Hiện tại, chẳng qua cũng chỉ là lời của một phía Nhan Như Ý mà thôi. Đàn bà đầu óc hạn hẹp, lại dễ mềm lòng, hơn nữa lời của bà ta cũng không có tác dụng gì, chuyện này vẫn còn phải xem thái độ của Lục Sùng Sơn thế nào!"
Quan Tử Dao nhíu mày: "Con thấy sự việc lần này đối với chú dì mà nói ảnh hưởng rất lớn, nhỡ chú cũng..."
Quan Thụy lập tức cầm điện thoại lên: "Thế để ba gọi cho Lục Sùng Sơn, hẹn cả hai nhà ra gặp mặt nói chuyện cho đến nơi đến chốn. Ba muốn đích thân hỏi Lục Sùng Sơn xem, ý của ông ta là như thế nào!"
← Ch. 1720 | Ch. 1722 → |